Tô Thanh Hà đem một túi bột ngô lớn mua ở trên chợ làm hết thành bánh, chừng mười cân đựng ở trong bọc, thấy thiếu niên nói như thế, trực tiếp đưa qua một khối lớn.
Khi ánh mắt mê mang của thiếu niên ở dừng ở trên bánh ngô thì trở nên có thần thái, vươn hai tay tiếp nhận, chần chờ nửa khắc, cũng học hai tỷ đệ nàng, trực tiếp ăn từng ngụm từng ngụm.
Hai nam tử giống tiểu thương cũng mang theo lương khô, lúc này lấy ra ăn, những người còn lại hoặc nhắm mắt chợp mắt, hoặc yên lặng chịu đựng, không ai thần kinh như thiếu niên mở miệng hỏi xin người khác.
Lại qua ước chừng nửa canh giờ, xe ngựa mới chậm rãi dừng lại trước một trạm dịch, vẫn là ngoại ô, ngoài kia một tòa nhà lầu nhỏ cứng nhắc cùng một tùng thụ cổ hoành tráng, bốn phía không người, hoang vắng trống trải.
Tương tự như nơi ở, đồ ăn cung cấp trong trạm dịch cũng đắt muốn chết, mùi vị thật sự không dám khen tặng. Chỉ có đôi nam nữ trẻ xa xỉ gọi hai món, vợ chồng trung niên cùng tráng hán chỉ cần rau dưa cháo loãng.
Có tình nghĩa cái bánh ngô kia, trong hành trình phía sau, tử y thiếu niên cùng Tô Thanh Hà rõ ràng thân quen hơn. Sau một phen trò chuyện, Tô Thanh Hà mới biết thân thế vị thiếu niên thanh tú ít lời này, quả thực là khác xa mình.
Tử y thiếu niên tên là Lô Khiên, mẫu thân sớm mất, phụ thân vài ngày trước mắc bệnh qua đời, nhận di ngôn của phụ thân khi lâm chung, đến thành Duyện châu tìm bá phụ nhiều năm không thấy để nương tựa, chẳng qua gia cảnh của hắn so với nàng tốt hơn nhiều lắm, chính là phú thương số một trấn Phụ Thủy, chẳng qua sau này vì phụ thân bệnh nặng mà gia đạo sa sút.
Tô Thanh Hà nói với hắn mình thành Duyện châu là tìm bạn cũ của để vong mẫu nương tựa, biết được thân thế hai người giống nhau, Lô Khiên hình như có xúc động, cụp mắt run run rơi lệ, như đã nghĩ thông chậm rãi nói: "Thế sự vô thường, sinh tử luân hồi, con người cuối cùng đều không tránh khỏi.”
Tô Thanh Hà sau đó mới biết khi Lô Khiên hỏi xin nàng bánh ngô thì đã bốn ngày chưa ăn cơm, cả ngày đần độn đắm chìm trong bi thống song thân câu vong. Ngày ấy, trong xe ngựa truyền tới mùi ngô như có như không, tựa như hắn đang chìm trong bóng đêm đột nhiên sáng lên một cây đuốc, nháy mắt nhóm lên khát vọng muốn sống của hắn, câu nói kia cũng là chưa suy nghĩ gì đã thốt ra.
Sau đó Lô Khiên liên tục giải thích với nàng mình không phải lỗ mãng tham ăn như thế, khi nói lời này mặt hắn đỏ cơ hồ sắp chảy ra máu.
“Gia phụ thuở nhỏ dạy ta, bỏ trái đào đi, lấy quả lý về. Mặc dù không biết đến thành Duyện châu, bá phụ ta tình hình thế nào, bất quá cô nương nếu có chỗ nào cần hỗ trợ, cứ việc tới tìm ta.”
Tô Thanh Hà không quá để ý lời nói của thiếu niên, trong lòng có chút kinh ngạc, một cái bánh ngô mà thôi, cần phải thật lòng như vậy ư?
Ở trên xe ngựa nghênh đón hoàng hôn thứ tám, đoàn người xốc rèm lên, đã có thể nhìn thấy cửa thành Duyện Châu nguy nga vững chãi. Sông đào bảo vệ thành chậm rãi chảy vòng quanh tường thành phong cách cổ xưa, tựa như một dải lụa xanh biếc, đem thành trì to lớn xem như hài đồng ôn nhu ôm vào trong lòng.
Cửa thành theo thường lệ có lính chặn đường kiểm tra, vì thế đạo thái bình, Đấu thạch đại hội sắp tới, kiểm tra xuất nhập ở cửa thành đều rất rộng rãi. Mã phu cũng đã quen mặt đám quan binh, hỏi chỗ từng người muốn đến, đơn giản nhìn lướt qua bên trong liền thả đi.
Qua cửa thành không bao lâu, xe ngựa liền ngừng lại, mọi người thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhảy xuống xe ngựa, lễ tiết gật đầu tạm biệt, tốp năm tốp ba đều tự rời đi.
Tô Thanh Hà nhìn thân ảnh gầy yếu của Lô Khiên biến mất ở trong dòng người, không khỏi có chút lo lắng, cuộc sống ăn nhờ ở đậu luôn không dễ qua. Chỉ mong bá phụ hắn tốt hơn nhà Nhị thúc phụ mình, không có bá mẫu bạc tình như nhị thẩm của nàng.
Xoay người lại, quét một vòng, Tô Thanh Hà mới phát hiện thành Duyện Châu này thật là lớn, còn chưa tới phố trung tâm, người đi đường lui tới quầy hàng hai bên đã náo nhiệt hơn so với chợ Phụ Thủy mấy lần.
Ven đường có đồ chơi thổi làm bằng đường, có bán bánh hấp nóng hôi hổi, cũng có thương nhân vân du bốn phương ngồi ở một góc há miệng uống trà, càng ngoài ý muốn là cư nhiên không hề thiếu quán đồ uống lạnh, bán “Đá viên” "Rượu tuyết mai” "Bánh vải lạnh” và những thứ Tô Thanh Hà cho tới giờ chưa từng nghe nói qua, nghe thấy tên đã khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Không chỉ Tiểu Bao Tử chố mắt nhìn, mà ngay cả Tô Thanh Hà cũng thấy hoa cả mắt.
Lầu cao hai tầng ba tầng xây bằng gạch xanh chỗ nào cũng có, náo nhiệt nhưng không ồn ào, ngẫu nhiên ngẩng đầu có thể nhìn được cẩm y công tử ngồi bên cửa sổ tửu lâu nâng chén ngâm thơ, hoặc là nhạc cơ mang váy dài, giọng hát uyển chuyển, vô luận là sáng quắc nở rộ hải đường, vẫn là trong lúc vô tình theo tửu phường nội bay tới khí trời rượu hương, đều có chứa một loại chây lười yên tĩnh khuynh hướng cảm xúc, cực kỳ giống Trường An nàng từng thấy trong thi họa.
Tìm được một nhà treo cờ quán trọ, chưởng quầy là một phụ nhân trung niên người đầy phong vận, Tô Thanh Hà trước tiên hỏi giá, phòng hạ đẳng cả đêm là năm mươi văn. Đau đớn đưa ra tiền thuê, vào phòng mới phát hiện trong phòng sạch sẽ ngoài ý muốn, ngoài giường còn có một cái bàn vuông và hai cái ghế.
Tiểu nhị dẫn đường theo lệ giải thích trong chỗ tốt của nhà trọ, tùy thời cung cấp nước ấm cùng bữa sáng ngày thứ hai. Vừa nghe nói có nước ấm, hai người ánh mắt tỏa sáng, so với trạm dịch ngoại ô ở mấy ngày nay, nơi này quả thực chính là thiên đường.
Mấy ngày không tắm rửa, xiêm y dính dấp dán trên người, Tô Thanh Hà có thể ẩn ẩn ngửi được mùi lạ trên người. Gọi tiểu nhị nâng đến mấy thùng nước ấm, đổ vào trong thùng gỗ to, Tô Thanh Hà vốn định giúp Tô Đình Diệp chà lau một phen, lại bị người sau phụng phịu đẩy ra ngoài.
Tiểu thí hài mới 5 tuổi đã chú ý nam nữ khác biệt cái gì chứ!
Tô Thanh Hà rầu rĩ ở ngoài cửa phòng đứng nửa ngày, cửa mới kẽo kẹt một tiếng mở ra, Tiểu Bao Tử tóc ướt nhẹp đi ra, vô tội liếc về phía nàng lại liếc về phía thùng gỗ, ý bảo: Tới phiên tỷ.
Tô Thanh Hà nhận khăn từ trong tay hắn, gọi tiểu nhị đến đổi nước, rút đi quần áo, tiến vào trong thùng, chỉ lộ ra cái đầu. Được nước ấm bao vây, nhịn không được thở phào một hơi. Chỉ cảm thấy toàn thân mỗi một lỗ chân lông đều thoải mái, mệt mỏi trôi đi sạch, khi từ trong thùng gỗ đi ra đã thấy nhẹ nhàng không ít.
Tùy ý búi một búi tóc đơn giản, mệnh lệnh Tiểu Bao Tử ngoan ngoãn ở lại trong phòng, còn mình thì mang theo chút bạc vụn ra khỏi quán trọ.
Liên tục hỏi vài người qua đường, đi ước chừng một khắc, Tô Thanh Hà tìm đến một nơi tương tự với khu phố ngọc thạch. Nhưng làm nàng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn là con đường này lại lạnh lùng hiu quạnh, chỉ có ít ỏi vài người đi đường, mà phần lớn cửa hàng đều đóng chặt cửa, trước cửa treo một tấm mộc bài, phía trên viết bốn chữ “Đóng cửa chỉnh đốn”.
“Bá bá, đây là có chuyện gì, những cửa hàng này sao đều đóng cửa vậy?” Nàng cuống quít giữ chặt một lão giả mặc thanh sam đi qua bên cạnh, ngữ khí không khỏi có chút vội vàng.
“Cô nương, có phải ngươi là từ bên ngoài tời không? Đó vốn đều là cửa hàng bán phỉ thúy nguyên thạch, nay một đám đều đang đầu cơ trữ hàng, muốn mua đá thì phải chờ hai tháng sau Đấu thạch đại hội thôi.”
Lão nhân cũng không cảm thấy đường đột, ôn hòa mà kiên nhẫn giải thích.
“Nhưng… Hai tháng này bọn họ không buôn bán sao?”
“Nhìn tuổi ngươi chắc chưa trải qua, Đấu thạch đại hội này 5 năm tổ chức một lần, thay phiên tổ chức ở năm châu quận, thành Duyện châu phải đợi ước chừng 15 năm, đến lúc đó sẽ có người ham ngọc từ các nơi trên cả nước chen chúc tiến đến, quán trọ, tửu phường, thậm chí tiệm may đều lên giá theo, càng đừng nói những phỉ thúy nguyên thạch quan trọng này. Đám thương nhân nguyên thạch đều tinh như khỉ, tiền lãi hai ngày của Đấu thạch đại hội, bỏ lỗ lã hai tháng này, còn có thể kiếm thêm được đầy chậu tiền.”
Lão giả không chút nào che giấu chán ghét đối với thương nhân ngọc thạch, dừng một chút lại nói: "Huống chi qua hai ngày, kinh đô sẽ phái người tới, đem tất cả phỉ thúy nguyên thạch dự thi của thành Duyện châu lục tục đánh số nhập khố, đợi một ngày trước Đấu thạch đại hội mới phân lại cho các cửa hàng.”
Tin tức này đối vơi Tô Thanh Hà không thể nghi ngờ là tin dữ, nàng ban đầu tính toán nhờ đổ thạch kiếm lợi nhỏ, ở thành Duyện châu có thể an cư lạc nghiệp, kết quả không ngờ Đấu thạch đại hội sẽ ảnh hưởng lớn như vậy, làm cho tất cả cửa hàng nguyên thạch đều đóng cửa trữ hàng. Thời gian từ giờ đến đại hội còn hai tháng, nàng mang theo Tô Đình Diệp phải sống thế nào ?
Quán trọ chắc chắn là không ở nổi, trên người nàng tổng cộng chỉ còn ba lượng sáu, dừng chân ở đây hai tháng đã cần ba lượng, cho dù hai người nàng không ăn không uống, vài đồng tiền còn lại đến lúc đó cũng không đủ mua phỉ thúy nguyên thạch.
Huống chi nghe lão giả nói, vào ngày đại hội giá nguyên thạch chắc chắn dâng lên, ba lượng bạc trong tay này cũng không nhất định đủ dùng, vạn nhất đến lúc gặp nguyên thạch tốt không có tiền mua thì cũng thật sự là hối hận đến xanh ruột.
Thanh sam lão giả chậm rì rì đi xa, chỉ còn lại Tô Thanh Hà ở tại chỗ nhíu mày, do dự nửa ngày, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một cửa hàng xưởng trước mặt, phía trên viết cửa hàng ngọc thạch “Lâm Lang Hiên”, liền hạ quyết tâm trực tiếp nhấc chân đi vào.