Trạm dịch phía bắc trấn Phụ Thủy ngừng một chiếc xe ngựa song mã, hai con ngựa hồng tông mã cao lớn đang cúi đầu nhấm nuốt cỏ khô, như đang liều mạng tích tụ năng lượng cho chặng đường buổi tối. Mã phu đang cùng một đôi vợ chồng trung niên trước mặt kì kèo mặc cả giá.
Hai người Tô Thanh Hà tới đúng là thời điểm, xe ngựa tới thành Duyện châu một ngày chỉ có hai lần, một lần là sáng sớm, một lần là hoàng hôn, bọn họ vừa vặn bắt được xe ngựa xuất hành lúc hoàng hôn.
Đôi vợ chồng trung niên như bị dẫm phải đinh ở chỗ mã phu, trầm mặt lấy ra mấy khối bạc vụn từ trong tay áo ném cho mã phu, miệng hùng hùng hổ hổ đi đến đối diện trạm dịch, chờ mã phu buộc ngựa vào xe.
Mã phu bị quăng bạc tựa hồ quen rồi, nhét bạc thật kỹ rồi nhìn về phía hai tỷ đệ đứng một bên. Thấy mã phu giương mắt nhìn đến mình, Tô Thanh Hà nắm tay Tô Đình Diệp tiến lên hỏi.
“Cái gì? Một lượng bạc?” Tô Thanh Hà đổ hấp một hơi.
Mã phu không nhìn sắc mặt kinh ngạc của nàng, chỉ chỉ Tô Đình Diệp, lời ít mà ý nhiều bổ sung: “Tiểu hài tử, năm điếu.”
Tô Thanh Hà oán thầm đây rõ ràng là gian thương, trách không được sắc mặt đôi vợ chồng kia kém như vậy. Hấp thu giáo huấn của bọn họ, Tô Thanh Hà không phí võ mồm ngoan ngoãn giao tiền. Từ Phụ Thủy đến Duyện Châu nếu đi bằng hai chân, phải đi mất cả tháng, nàng có thể chịu được, Tiểu Bao Tử chưa chắc chịu được.
Hà bao nháy mắt ngâm nước một phần ba, Tô Thanh Hà đau lòng tột đỉnh. Đây chính là toàn bộ gia sản của bọn họ, cứ theo tiết tấu này thì hai tỷ đệ nàng còn chưa nhìn thấy thành Duyện châu đã hai tay trống trơn, ăn không khí!
Lại đợi ước chừng một khắc, mã phu thấy không có ai đến nữa mới đi ra giữa đường thét to một tiếng, lập tức dẫn ngựa ra buộc vào xe, chuẩn bị khởi hành.
Sau khi mã phu thét to một tiếng, từ khách sạn bên cạnh, sạp trà ven đường đi ra một đống lớn người, vén váy áo lên xe ngựa. Tô Thanh Hà đếm tổng cộng có mười hai người.
Cũng may là xe ngựa mười hai người vùi ở bên trong nhưng lại không quá chật chội, chỉ là không khí không lưu thông, mùi trong xe cũng không dễ ngửi, mùi mồ hôi hôi rình và son phấn hạ phẩm hỗn hợp làm gay mũi.
Lên xe cuối cùng là một đôi nam nữ trẻ tuổi, y phục trên người đều là tơ lụa đẹp đẽ quý giá. Nữ tử dáng người yểu điệu, cử chỉ quý khí, hiển nhiên là xuất thân nhà giàu, trâm cài cắm trên búi tóc khảm một viên minh châu lớn rất đẹp, mượt mà lưu quang oánh bạch thấu nộn như màu da nữ tử.
Nữ tử vừa vén rèm lên liền nhanh chóng đưa tay bịt mũi, không che giấu được ghét bỏ trong mắt, cau mày nhìn quanh một vòng, cuối cùng chọn ngồi ở bên cạnh hai tỷ đệ Tô Thanh Hà thoạt nhìn không bẩn lắm.
Nam tử trẻ tuổi cũng đi theo ngồi, cánh tay phải tự nhiên vòng qua đầu vai nữ tử, thở dài: “Tương Ninh, để nàng chịu ủy khuất rồi.” Ngữ khí lộ vẻ sủng nịch, lại mang theo một tia tự trách.
Lúc này xe ngựa đã bắt đầu xuất phát, vó ngựa chạm trên nền đá vang lên những tiếng thanh thúy mà có tiết tấu. Tô Thanh Hà không để ý đôi nam nữ tư thái vô cùng thân thiết bên người, giúp Tiểu Bao Tử điều chỉnh tư thế ngồi, khẽ nâng tay che chở đầu Tiểu Bao Tử.
Tô Đình Diệp lần đầu tiên ngồi xe ngựa, một đôi mắt trong suốt mở to tràn đầy tò mò, không an phận xoay tới xoay lui, một hồi vén màn cửa lên, xuất thần xem cửa hàng cùng người đi đường chạy qua.
Lúc này trên xe ngoại trừ đôi vợ chồng trung niên thấy ban đầu, đồng hành còn có ba gã đại hán dáng người cao tráng, diện mạo có chút hung ác, mùi mồ hôi cơ bản chính là phát ra từ trên người ba người họ, ngồi gần đám tráng hán là hai gã nam tử trông giống tiểu thương, ngoài hai mươi tuổi, ánh mắt co rúm thỉnh thoảng lại liếc về phía ba người kia, mang theo đề phòng cùng sợ hãi rõ ràng.
Đang ngồi ở đối diện Tô Thanh Hà là một thiếu niên bộ dáng tuấn tú, xem ra ko quá mười bảy mười tám tuổi, tóc đen sạch sẽ lưu loát búi ở sau đầu, quần áo trên người cũng là lụa dệt quý báu, chỉ là cổ tay áo có dấu vết mài mòn. Thần sắc thiếu niên có chút suy bại, vừa lên xe liền nhắm mắt lại như là đang ngủ vừa như là có tâm sự.
“Cái thùng nát này có thể gọi là xe ngựa sao? Nếu không… Chúng ta đừng đi Duyện Châu nữa.” Nữ tử được gọi là Tương Ninh lấy khăn quyên ra che mũi lại, hai má trắng noãn đỏ lên. Vừa nghĩ tới phải ở trong thùng xe ác liệt này tám ngày, nàng hận không thể trực tiếp từ trên xe nhảy xuống.
“Nàng hối hận theo ta? Nàng không phải là muốn về nhà nhận sai rồi thuận theo cha nàng, gả cho nhị thế tổ kia đúng chứ?” Nam tử trẻ tuổi tuấn tú trên mặt mũi hiện lên một tia âm ngoan, trong miệng không tự giác mang theo ngữ khí tật tiện, cảm nhận được thân thể thiên hạ trong ngực cứng lại, không thể tin trợn tròn mắt: “Lăng lang, chàng đang nói cái gì thế?”
Nam tử trẻ tuổi ý thức được mình nói quá lời, cuống quít kéo nàng vào trong lòng: “Ta chỉ là thấy… Nàng đi theo ta chịu khổ…” Sau đó hết sức ôn nhu cúi đầu, ở bên tai nàng khinh ngữ: “Nàng yên tâm, lần này đến Đấu thạch đại hội ở thành Duyện châu, ta nhất định sẽ đoạt được khôi thủ, làm cho phụ thân nàng hối hận lời nói lúc trước, sau đó phong quang thú nàng vào cửa.”
Trên mặt nữ tử nổi lên một tầng ngượng ngùng đỏ ửng, hoàn toàn đắm chìm ở trong tương lai tốt đẹp nam tử dệt ra, nũng nịu kêu: “Lăng lang, ta tin chàng…”
Thanh âm của hai người cực thấp, gần như nỉ non, hoàn toàn dấu ở trong tiếng vó ngựa, lại bị Tô Thanh Hà ngồi cạnh nghe thấy nhất thanh nhị sở.
Dư quang thấy hai người ôm nhau, xấu hổ quay đầu đi, hóa ra là một đôi uyên ương số khổ bỏ trốn bên ngoài. Lúc trước Tô Thanh Hà còn có chút kỳ quái, mặc tơ lụa quý báu, trong nhà sao không có xe ngựa xuất hành, hóa ra là tiết mục thiên kim tiểu thư yêu thư sinh nghèo, bị cha vợ gậy đánh uyên ương ngăn cản.
Theo nàng biết, nam tôn nữ ti ở Hạ quốc này không nghiêm trọng như Nam Mạn quốc phía nam, nữ nhân có thể tùy ý xuất môn đi khắp hang cùng ngõ hẻm, nam nữ đồng tịch, nữ đồng nhập học là chuyện rất bình thường. Chỉ cần không phải kỹ nữ nhạc kĩ, lưu dân, cho dù là nha hoàn ký khế bán mình cũng không bị coi như thϊếp thất, cũng không thể tùy ý đánh gϊếŧ đem bán.
Nam nhân tuy có thể lấy ba vợ bốn nàng hầu, nữ nhân có quyền thế đồng dạng cũng có thể nuôi dưỡng trai lơ, chẳng qua không thể đem ra nói, không có hôn thư mà thôi, nữ nhân hòa ly, quả phụ tái giá là chuyện rất thường gặp.
Càng miễn bàn nam nữ yêu đương, sớm trở thành tự do, lãng mạn vô câu.
Ở hương trấn tương đối xa xôi bảo thủ, có lẽ còn có tập tục dìm l*иg heo, nhưng ở châu quận lớn như thành Duyện Châu, chính như lời nam tử kia, nếu hắn ở Đấu thạch đại hội thành danh, chuyện hắn cùng với tiểu thư nhà giàu bỏ trốn, chắc chắn truyền lưu thành giai thoại phong lưu.
Đúng là như thế, nàng kia cũng không kiêng dè cùng nam tử vô cùng thân thiết, trong xe mọi người đều xem nhẹ như đã thành thói quen.
Xe ngựa cứ thế chạy, vào đêm khuya tĩnh mịch, lắc lư đến một trạm dịch ở ngoại ô.
Một gian phòng dừng chân một đêm cần hai mươi văn, đương nhiên cũng có thể chọn không ở, tùy tiện ở đâu đó đốt một đống củi ngủ tạm cũng không có ai quản ngươi, chỉ cần không sợ nửa đêm bị sói tha đi.
Tô Thanh Hà thanh toán tiền thuê một gian, cùng Tiểu Bao Tử vừa vào liền ngủ. Khách sạn này thực đơn sơ, không có gia cụ trang hoàng gì, liếc mắt một cái có thể nhìn ra là do ván gỗ dựng mà thành, trần nhà góc tường đều kết mạng nhện.
Thân thể Tô Thanh Hà đã quen ngủ giường ván gỗ cứng rắn, hơn nữa cả ngày mệt nhọc, cơ hồ vừa dính vào gối liền ngủ mất.
Tô Đình Diệp nằm ở trên giường, vuốt ve trong lòng khối ngọc trụy phỉ thúy, kiện di vật của mẹ để lại, Tô Thanh Hà không nuốt lời, tới trấn trên trước tiên liền đi hiệu cầm đồ Phùng Ký chuộc lại khối phỉ thúy này về.
Có lẽ là khối phỉ thúy cho hắn sức mạnh, lần đầu tiên rời xa gia hương, Tô Đình Diệp cũng không vì bất an mà mất ngủ. Cái đầu bông xù để ở trên vai Tô Thanh Hà, ngửi mùi tạo giác thơm ngát thản nhiên trên người nàng, hô hấp vững vàng kéo dài, rất nhanh lâm vào giấc ngủ. Sáng sớm ngày thứ hai, đoàn người Tô Thanh Hà lại bước trên hành trình đi Duyện Châu.
Đi đến tận trưa, xe ngựa còn chưa có ý ngừng. May mà Tô Thanh Hà đã sớm có chuẩn bị, từ trong bao quần áo lấy ra bánh ngô mà nàng dùng nồi nướng rồi lại phơi để dễ mang theo. Tỷ đệ hai người cứ như vậy ăn ở trong xe ngựa.
Vỏ bên ngoài cùng của bánh ngô đều bị phơi khô cong, vào miệng rất cứng, ăn vào cũng rất thơm, lương khô như này vừa chống đói lại dễ mang theo.
Nữ tử trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh Tô Thanh Hà cứ như phát hiện tân đại lục, vươn ngón tay ngọc ngà, đôi mi thanh tú khẽ nâng: “Thứ này cũng có thể ăn?”
Mọi người trên xe nghe tiếng thì cười, tiểu thư này rốt cuộc mỗi ngày ăn sơn trân hải vị gì, ngay cả bánh bột ngô cũng chưa từng thấy ?
Tỷ đệ hai người không trả lời, trực tiếp dùng hành động nói cho nàng, hai người cực có ăn ý đồng thời cắn một ngụm bánh, cổ quái ngơ ngác nhìn nàng, giống hai con chuột hamster đang ăn.
“Có thể… Chia ta một khối không?” Tiếng nói hơi run rẩy lại vô cùng trong trẻo truyền đến.
Tô Thanh Hà ngẩng đầu, phát hiện hóa ra là vị thiếu niên tử y từ lên xe đã nhắm mắt ngồi đối diện nàng, lúc này đang ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm bánh trong tay Tô Thanh Hà, hầu kết tinh xảo cao thấp lăn lộn, như đang yên lặng nuốt nước miếng.