Kiếp trước Tô Thanh Hà ngoại trừ đổ thạch, hứng thú lớn nhất chính là ăn. Vừa được rảnh liền tập hợp một đám bạn bè, lấy danh nghĩa khảo sát kiếm ăn chung quanh, mà Tô Thanh Hà lại có tiếng lười, qua một thời gian thì không muốn ra ngoài, liền thử tự mình làm, chỉ cần nếm qua một lần bản thân liền có thể làm ra tương tự bảy tám phần.
Tô Thanh Hà thấy may là mình có tay nghề nấu ăn này, nếu không hiện tại chỉ đành trông chờ vào Tiểu Bao Tử còn không cao bằng cái bếp làm việc, quả thực là rất xấu hổ.
Tiểu Bao Tử nghe vậy, bán tín bán nghi gắp một khối nội tang, để vào trong miệng quả nhiên không tanh, ngược lại thơm giòn, không khỏi trừng mắt: “Thật không có mùi…”
Nhìn ánh mắt rõ ràng sùng bái nóng rực của hắn, Tô Thanh Hà trong lòng thỏa mãn, tâm tình tốt liền có khẩu vị, hai người gió cuốn mây tan, nhanh chóng đem thức ăn trên bàn đánh chén sạch sẽ.
Tô Đình Diệp từ khi bắt đầu biết chuyện còn chưa từng ăn đồ ăn tốt như thế, lúc này mới lộ ra đúng vẻ của một tiểu hài tử 5 tuổi, hai má phình to, môi ăn đến bóng lưỡng.
Thu dọn xong bát đũa, Tô Thanh Hà lấy trong ngăn kéo khế ước cùng địa khế ra, dặn Tiểu Bao Tử vài câu, lại ra cửa.
Đi ước chừng ba dặm đường, hỏi không ít đi ngang qua hương thân thôn dân, Tô Thanh Hà cuối cùng tìm được lý chính của thôn Hành Trạch, Từ Trường Đức.
Bởi vì Phụ Thủy cằn cỗi, người cũng không sung túc, ba thôn cộng vào ko quá hai trăm hộ, cho nên thôn Hành Trạch và hai thôn phụ cận có chung một lý chính, phụ trách giải quyết công việc thuế má nông tang của các hương thân.
Danh tiếng của Từ Trường Đức trong đám thôn dân rất tốt, thân thiện công chính, phỏng chừng nơi khỉ ho cò gáy này cũng không ăn chặn được thuế khoá gì, nhà ở cũng chỉ so với hàng xóm chung quanh tốt hơn một chút, dùng gạch xanh đắp ba mặt tường viện.
Nghe Tô Thanh Hà nói lý do đến, Từ Trường Đức cũng không thấy quá bất ngờ, trong thôn phàm là gió thổi cỏ lay đều truyền đi rất nhanh, hắn cũng đã nghe chuyện nhà Tô Thanh Hà. Tùy ý khoác kiện áo dài rồi đi theo Tô Thanh Hà ra cửa.
Từ Trường Đức tuổi đã hơn sáu mươi, đi đứng cũng không quá lưu loát, chậm rãi đi ở phía trước, thường dừng lại cùng thôn dân chào hỏi.
Có người còn đi qua hỏi, đây là muốn làm gì? Tô Thanh Hà không che giấu, cười khanh khách đáp: “Bán ruộng, thỉnh lý chính bá bá đi xem ạ."
Một truyền mười, mười truyền trăm, Tô Thanh Hà còn chưa về đến nhà, cơ hồ mọi người ba thôn đã biết. Ruộng đất là vận mệnh của nông dân, quê nhà là đời đời cắm rễ, bán ruộng chính là một chuyện hiếm lạ.
Đợi khi đến gần gian nhà cỏ tranh của nàng, phía sau hai người đã đi theo hơn mười thôn dân đến xem náo nhiệt hoặc là có ý mua. Từ Trường Đức bắt tay vào đo đạc, vuốt râu dạo qua một vòng chung quanh nhà cỏ tranh, trong miệng chậc chậc không ngừng, trách không được tiểu nha đầu kia muốn bán ruộng đất, nghèo đến như vậy, lại không có thân thích chiếu ứng, sau này chỉ sợ ngay cả cơm cũng ko có mà ăn.
“Hà nha đầu, ngươi đây là muốn làm gì? Đang yên đang lành muốn bán ruộng!” Chợt nghe một tiếng nói quen thuộc vang lên ở phía sau, Tô Thanh Hà xoay người, quả nhiên là nhị thẩm không có chuyện thì không tới của nàng. Quần áo có chút hỗn độn, tóc trên thái dương tán lạn rủ xuống, hiển nhiên là đang ngủ trưa thì nghe nói động tĩnh cuống quít chạy tới.
Nàng đã sớm đem hai mẫu ruộng của Tô gia cho là của mình, Tô Thanh Hà đột nhiên muốn bán, tương đương với cắt của nàng thịt, nhất là tháng trước vừa trồng mạch, nàng sao lại không vội?
Tô Thanh Hà thản nhiên xoay người, coi như không phát hiện.
Chu thị mắt sắc liếc mắt một cái liền nhìn thấy khế ước trong tay Tô Thanh Hà, ngại thôn dân chung quanh liền kiềm chế gấp gáp trong lòng, khóe miệng cười lên: “Hà nha đầu chớ không phải là ngươi sợ nương vừa đi không có ai chiếu cố ngươi chứ? Yên tâm, có nhị thẩm ở đây, nhất định sẽ không để hai tỷ đệ ngươi bị đói, tội gì bán hai mẫu ruộng kia?”
Không gọi bị đói, những lời này nói rất có trình độ, chỉ uống nước với cám cũng có thể no phải không?
“Mấy năm nay đa tạ Nhị thúc phụ giúp chăm sóc ruộng đất, con bò lúc trước nhị thẩm dắt đi cũng không cần dùng, coi như là tạ lễ cho các ngươi.” Tô Thanh Hà ngữ khí không mặn không nhạt.
Chu thị nghẹn lời, không ngờ Tô Thanh Hà sẽ đem chuyện bò nói ra, cũng may da mặt Chu thị đủ dày, cứng rắn chịu người chung quanh cười nhạo, phản thần nói: “Khi đó Tần muội tử bệnh nặng nên mới muốn giúp đỡ chiếu cố thôi, có lòng tốt giúp đỡ còn bị người ta nói…”
Có thôn dân biết rõ đức hạnh của Chu thị, lớn tiếng chế nhạo: “Hiện tại con gái người ta đã phải bán ruộng, chiếu cố xong rồi vậy có định trả không!”
Chu thị sợ Tô Thanh Hà mở miệng muốn bò, trực tiếp ngậm chặt miệng, căng mặt liếc mắt nhìn trời.
“Hà nha đầu, hai mẫu ruộng kia tính bán bao nhiêu tiền thế?” Thấy Tô Thanh Hà hạ quyết tâm muốn bán, vài thôn dân có dư tiền nháy mắt xông tới, Chu thị thình lình bị huých cho một cái lảo đảo, lọt lại phía sau đám người.
Tô Thanh Hà cũng không quá rõ ràng, đơn giản đem khế ước và địa khế giao cho Từ Trường Đức: “Đều nhờ lý chính bá bá định đoạt.”
“Về giá thì đương nhiên ai cao thì được.” Từ Trường Đức vuốt vuốt râu.
Tiếng nói vừa dứt, vài cái tháo hán tử xả cổ họng tranh nhau kêu giới, cuối cùng ngay cả nhà tranh thêm hai mẫu tổng cộng được định giá năm lượng bạc.
Giá coi như công đạo, mỗi mẫu ruộng giá phổ biến vào khoảng hai lượng, gian nhà cỏ tranh kia đã nhiều năm thiếu tu sửa rách nát không ra sao, may mà phòng coi như lớn, bên trong có bốn gian rộng rãi, thêm với ruộng tính làm một lượng, bán riêng sợ là không có ai muốn.
Từ Trường Đức nhìn về phía Tô Thanh Hà, người sau nhẹ gật đầu.
Vì thế hán tử mua đất chạy về nhà nhanh như chớp, lấy bạc vụn bọc trong một tấm khăn vuông giao cho lý chính. Từ Trường Đức rút ra tiền thuế, vung bút lên, đem hai mẫu đất chuyển sang danh nghĩa của hán tử kia, ấn một dấu đỏ việc mua bán này liền hoàn thành.
Đám người dần dần tán đi, Chu thị tức bực giậm chân lại không làm gì được. Tô Du Thành làm xong việc đồng áng cũng nghe được tiến đến, không nhắc lại việc ruộng đất, có chút xuất hồ ý liêu hỏi Tô Thanh Hà một câu: "Tỷ đệ ngươi đi thành Duyện Châu không quen ai thì sống thế nào?”
Đối với nam tử trung niên còn nhớ chút thân tình, ngẫu nhiên biểu đạt thiện ý với bọn họ này, Tô Thanh Hà duy trì cung kính, sờ cằm nói: “Nương trước khi lâm chung nói ở thành Duyện Châu có một người bạn cũ, nhắc nhở hai bọn cháu đi nương tựa hắn, lần này đến có thể thám thính tin tức của phụ thân cũng không chừng.”
Tô Du Thành không nghi ngờ lời nói dối lâm thời thuận miệng của nàng, tựa như ngoại trừ dựa vào tình nghĩa của trưởng bối, không có gì có thể giải thích hành động hai tỷ đệ nàng bán ruộng đất, tùy tiện vào thành như vậy.
Thấy hai người nàng đã thu thập xong tay nải như định tức khắc sẽ lên đường, Tô Du Thành cắn răng một cái lấy ra hai lượng bạc từ trong lòng ngực muốn cho hai người làm phí đi đường, nhưng dưới đao mắt của Chu thị và Tô Thanh Hà liên tục từ chối, lại phẫn nộ nhét vào trong lòng.
Mặt trời sắp lặn, trời quang mây tạnh.
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ, dắt nhau chìm trong ánh chiều tà càng lúc càng xa, biến mất ở cuối sơn đạo thôn Hành Trạch.