Chương 5: Chuẩn bị

Ban đêm.

Tô Thanh Hà cùng Tiểu Bao Tử song song nằm ở trên giường gỗ, mặc dù mệt mỏi nhưng ai cũng không ngủ.

Tô Thanh Hà trừng mắt nhìn trần nhà xuất thần, nàng đang hi vọng đây chỉ là một giấc mộng, vừa tỉnh lại, nàng vẫn ở thế kỷ 21 khoa học kỹ thuật phát triển, nàng vẫn đang nằm trên giường lớn mềm mại của mình, có cha mẹ che chở, làm sâu gạo tự do hạnh phúc.

Nhưng tiếng hít thở giống như mèo của Tiểu Bao Tử bên người không thể không nghe thấy lại chân thật như thế.

“Đình Diệp, về sau ngươi hãy cùng a tỷ hai người sống nương tựa lẫn nhau. Chúng ta là thân nhân duy nhất của nhau trên thế giới này.” Trong bóng đêm, thanh âm của Tô Thanh Hà thanh bần cùng hiu quạnh.

Tô Đình Diệp đang chợp mắt nghe tiếng mở mắt ra, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng trầm muộn, “dạ.”

Tô Thanh Hà trầm mặc một lát, rõ ràng xoay người lại, đối mặt với Tiểu Bao Tử, dùng giọng thương lượng nói: “Ta nghĩ ngày mai sẽ đem nhà và ruộng đi bán, đến thành Duyện châu mưu sinh, ngươi đồng ý không?”

Ánh mắt Tô Đình Diệp trong nháy mắt sững sờ, nửa ngày mới tiêu hóa được tin tức này, lăng lăng nói: “Bán nhà đi thành Duyện châu? Chúng ta đây ở thế nào?”

“A tỷ sẽ tìm được nghề nghiệp tốt, sẽ không để cho ngươi lại phải ở phòng cỏ tranh, sẽ không để ngươi lại bị lạnh bị đói, mỗi ngày ăn rau muối cháo loãng.” Biểu tình Tô Thanh Hà vô cùng nghiêm túc, cuối cùng, bồi thêm một câu, “Ít nhất bữa ăn đều có thịt.”

Biểu tình Tiểu Bao Tử trong nháy mắt thất thần, giống như đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp mỗi bữa đều ăn thịt này, bụng nhỏ rất hợp với tình hình thầm thì kêu hai tiếng.

Trong bóng đêm, Tiểu Bao Tử đỏ mặt.

Tô Thanh Hà mặc dù không nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng ra hắn cau mày ôm bụng, rất không khách khí cười nhẹ ra. Trong nhà đã xảy ra biến cố lớn như vậy, nàng và hắn đã sắp hai ngày không ăn cơm.

“Nhưng……” Đối với Tiểu Bao Tử sinh ra liền sống tại thôn Hành Trạch, xa nhất là đi đến trấn Phụ Thủy, bán ruộng đến đô thành Duyện Châu phồn hoa giàu có và đông đúc nổi tiếng xa gần thật sự quá mức không thể tưởng tượng, dù có hứa hẹn của a tỷ, hắn vẫn thấy rất bất an.

Hạ quốc có năm châu là Kinh Châu, Lương Châu, Thanh Châu, Ký Châu, Duyện Châu, mỗi châu đều thiết lập thị trấn phồn hoa nhất làm đô thành, là trung tâm kinh tế mậu dịch.

Đối với thôn dân thôn Hành Trạch, thành Duyện châu là tồn tại chỉ có trong những lời truyền miệng của phu xe trấn trên, dù miêu tả chói mắt ngọc ngà cỡ nào, chẳng qua chỉ là hoa trong gương mà thôi, không hề can hệ tới cuộc sống mặt trời mọc thức dậy, mặt trời lặn đi nghỉ của bọn họ.

Tiểu Bao Tử có chút không hiểu, a tỷ vì sao muốn bán đi mảnh ruộng có thể nuôi sống bọn họ mà tới thị trấn đám thôn dân dù hướng tới nhưng lại cố kỵ, chỉ nghe tốt nhưng nhìn không thấy sờ không được kia?

Tô Thanh Hà khó khăn lắm mới biết về tin tức Đấu thạch đại hội, vô luận thế nào cũng phải đi thành Duyện châu nhìn một cái. Dù sao vẫn hơn ở lại thôn trang cằn cỗi, thức khuya dậy sớm, làm quần quật cả năm, qua hai năm lại cưới một anh nông dân, mỗi ngày vì củi gạo dầu muối mà phát sầu.

Mặc kệ hoàn cảnh ác liệt cỡ nào, nàng luôn không chịu thua.

“Đừng nghĩ nhiều, mau ngủ đi, sáng mai a tỷ làm đồ ngon cho ngươi.”

Tô Thanh Hà thay Tiểu Bao Tử dịch dịch góc chăn, nghiêng thân đi mà không giải thích nhiều. Chỉ bằng hé miệng làm sao có thể làm cho tiểu tử kia tin tưởng tỷ tỷ ban đầu ham ăn biếng làm, bất chợt có năng lực phân biệt ngọc thạch có thể để bọn họ an ổn sống ở thị trấn?

Tiểu Bao Tử nhẹ nhàng thưa vâng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chẳng được bao lâu đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Thanh Hà trong lòng trĩu nặng tâm sự, ở trong tiếng gà gáy đầu tiên đã tỉnh giấc, nhét bạc vào người, không đánh thức Tiểu Bao Tử ngủ say, nhẹ chân nhẹ tay ra cửa đi lên trấn trên.

-------

Sáng sớm, chợ cực kì náo nhiệt, lui tới đều là thôn dân giầy rơm áo vải, tràn đầy tiếng rao hàng thuần phác.

Gian hàng trong chợ phần nhiều là bán gạo thịt rau dưa, cũng có một số ít bán vải vóc quyên khăn, son phấn hương liệu, đều là nhưng thứ thiếu tinh tế, dày đặc mùi phấn hoa hỗn hợp, dòng người đi lại hất lên tro bụi chui vào miệng mũi làm Tô Thanh Hà muốn hắt xì.

Tô Thanh Hà đi bộ qua lại một vòng, phát hiện thịt heo đắt nhất, đại khái là hai mươi ba văn tiền một cân, vì thịt heo có thể lấy mỡ, thịt mỡ đắt hơn thịt nạc. Không thấy có bán thịt bò, có lẽ là do triều đình ban bố điều lệnh không thể gϊếŧ trâu cày, gia cầm thì gà vịt là rẻ nhất.

Nghĩ đến số tiền trong túi, Tô Thanh Hà chọn một con gà hoa lau hai cân, một túi gạo tẻ một cân và một túi bột ngô lớn.

Trước khi đi, Tô Thanh Hà nghĩ nghĩ, vẫn nên bỏ chút tiền mua thịt heo, chỉ vào nội tạng heo chất đống ở một bên, hỏi đồ tể đang chặt thịt:“Thứ đó bán thế nào?”

Đồ tể kinh ngạc liếc nàng một cái, dưới tay động tác không ngừng, thô giọng hô: “Mười văn một cân.”

Mọi người nơi này không thích nội tạng súc vật, có lẽ là ngại mùi tanh, Tô Thanh Hà thấy kiếm tiện nghi lớn, mua lấy một cân nội tạng heo, vui vẻ trở về thôn.

Trở lại nhà tranh, Tô Đình Diệp đang thu dọn quần áo, chân tay ngắn ngủn làm việc lại vô cùng nhanh nhẹn, khi Tô Thanh Hà tiến vào trong phòng, đã thấy hắn chỉnh lý xong hai cái tay nải một lớn một nhỏ.

Trong bao quần áo có một chiếc áo ngắn của Tô Đình Diệp, còn có một kiện áo mùa đông cũ, quần áo của nàng lại không ít, có bốn kiện áo mỏng, vật liệu may mặc không phải thứ quá tốt, dù chưa đến mức có mụn vá, nhưng có vẻ rất cũ.

Tô Thanh Hà đem áo bông rách nát, váy dài đều đem ra để ở một bên, chỉ mang theo quần áo tiện ăn mặc trên đường.

Sửa sang lại quần áo xong, ngay sau đó bắc nồi nhóm lửa. Nấu nửa nồi nước, đem một túi gạo tẻ nhỏ vừa mua đều đổ vào, cộng thêm một bó rau cải. Cầm lấy dao trên bếp, xoay người muốn ra khỏi cửa gϊếŧ gà, đã thấy Tô Đình Diệp mặt không chút thay đổi giơ dao bếp lên kề vào cổ gà.

“Để ta để ta!” Tô Thanh Hà bị dọa, bước lên phía trước đoạt lấy dao trong tay hắn.

Quả thật là trẻ con nhà nghèo sớm đương gia, con dao bếp này chừng bảy tám cân (khoảng 4kg), chính nàng cầm cũng thấy nặng tay, thế mà Tiểu Bao Tử một tay giơ lên mà chút không cần cố hết sức, Tô Thanh Hà vô lực nhìn trời.

“Gϊếŧ gà cứ giao cho a tỷ, ngươi đi trông lửa là được.” Tô Thanh Hà đè lại con gà hoa lau hoảng loạn kêu quang quác, quay đầu nói.

Tô Đình Diệp hồ nghi nhìn nàng, trong mắt có mùi vị lo lắng rất đậm, a tỷ của hắn từ lúc nào biết gϊếŧ gà? Nàng không phải từ nhỏ vừa thấy máu là sợ, mỗi lần gϊếŧ gà đều lẩn rất xa sao? Nhưng không chịu nổi Tô Thanh Hà thúc giục, Tiểu Bao Tử vẫn thành thật quay về.

Tô Đình Diệp vừa ngồi xổm bỏ thêm một thanh củi vào trong bếp, chợt nghe tiếng gà kêu ngoài phòng dần dần biến mất, thời gian một chén trà sau, Tô Thanh Hà mang theo một con gà đã làm sạch sẽ đi vào, lấy thớt treo trên bếp ra, vén tay áo lên, dứt khoát bắt đầu chặt thịt gà.

Tô Đình Diệp nhìn nàng ra sức chặt gà thì sửng sốt nửa ngày, cúi đầu đút củi, cụp mí mắt không biết suy nghĩ cái gì.

Trước tiên chặt xuống hai khối thịt gà lớn cắt sợi, đợi nước sôi thì bỏ vào, những miếng thịt gà dính xương còn lại, Tô Thanh Hà định lát nữa xào cùng lá đậu.

Nhưng rất nhanh, Tô Thanh Hà liền bi thúc phát hiện, ở thời cổ đại đơn điệu, không chỉ không có chế phẩm bột men hay đồ gia vị xa xỉ như đường trắng, trong bình gia vị trên bếp chỉ có một chút muối thô, dấm chua, tương du và hành gừng, càng đừng nói đến bát giác, hồi hương v.v.

Sau nửa canh giờ, trải qua một phen hao hết tâm tư nghiên cứu, một mâm đồ ăn coi như đầy đủ sắc vị hương cuối cùng được bày lên bàn.

Rau trộn nội tạng heo, lá đậu xào thịt gà, cháo cải kê ti, còn có một tấm bánh ngô thật dày vàng óng thơm nức.

Tiểu Bao Tử nhìn đến tròn mắt. Tô Thanh Hà múc một muôi cháo lớn cho hắn, không giống cháo loãng của Tần thị lúc trước mà là một chén nặng trĩu.

Cháo đun thời gian lâu, mỗi hạt gạo đều dung vào hương vị thịt gà, Tô Thanh Hà không cho muối, vị khả năng không thể ngon như bỏ thêm hạt tiêu, dầu vừng, nhưng thắng ở nguyên nước nguyên vị, lại thêm mùi thơm ngát đặc trưng của rau tể thái, thập phần ngon miệng.

Tô Đình Diệp không nhịn nổi, nhận lấy rồi ăn ngon lành, liên tục ăn mấy ngụm lớn mới nhớ tới đĩa rau, gắp một đũa, nửa ngày mới nhận ra là nội tạng heo, nghi hoặc nói: “A tỷ, sao ngươi lại mua nội tạng, thứ này rất tanh, không ai ăn.”

“Ngươi nếm thử trước, chắc chắn sẽ không tanh.” Tô Thanh Hà cầm một khối bánh ngô, trộn với cháo nhấm nháp ăn. Hai ngày nay thật sự rất mệt mỏi, trong lòng và thân thể đều chịu đả kích nặng nề, Tô Thanh Hà nhìn là biết thân thể nhỏ bé vốn không được mấy lượng thịt lại gầy đi, còn có Tiểu Bao Tử, sắc mặt cũng rất kém, hy vọng về sau có thể có thể dùng thực phẩm bổ lại.

Nghĩ thế, Tô Thanh Hà cúi đầu nhìn vùng ngực bằng phẳng của mình, tuy rằng khối thân thể này chưa quá 14 tuổi, nhưng thật sự là quá phẳng! Nếu chỉ dựa vào cải thiện thức ăn khôi phục đến cup C như kiếp trước, Tô Thanh Hà thấy thật xa vời…