Chương 4: Hạ táng

Sắc trời dần dần ám xuống, khi Tô Thanh Hà đi đến một cửa hàng quan tài phía nam trấn, chưởng quầy đang chuẩn bị đóng cửa, Tô Thanh Hà vội vàng chặn khe cửa, chui vào.

Sau một phen cò kè mặc cả, nàng dùng một lượng bạc và mười đồng đổi được một bộ quan tài bách mộc kiều đầu (quan tài bằng gỗ bách), và hai bộ áo tang.

Quan tài kiều đầu giống như nguyên bảo có ngụ ý ở bên trong, Tần thị cả đời quá kham khổ, hy vọng kiếp sau đầu thai đến giàu có sung túc làm đại tiểu thư, đừng gả cho nam nhân phổ thông không dựa vào được như cha nàng nữa, Tô Thanh Hà nghĩ như thế.

Chưởng quầy bán quan tài là một phụ nhân trung niên mập mạp cao lớn, nghe Tô Thanh Hà nói cha mẹ song vong, trong nhà chỉ có một ấu đệ, sắc trời lại đã muộn, liền đích thân đánh xe lừa, kêu vài người hầu nâng mộc quan, theo chỉ dẫn của Tô Thanh Hà chạy tới thôn Hành Trạch.

Mặc dù vác quan tài nặng mấy trăm cân, nhưng hai bánh xe vẫn nhanh hơn so với hai cái đùi, không đến nửa canh giờ, Tô Thanh Hà đã nhìn thấy nhà cỏ tranh tiêu điều rách nát, lung lay sắp đổ của mình.

Nghe được ngoài cửa có động tĩnh, Tô Đình Diệp đã sớm nóng lòng chờ vội vàng chạy ra cửa, thấy Tô Thanh Hà nhảy xuống xe lừa, trên là xe một bộ quan tài bách mộc thật lớn, đánh xe chỉ có một phụ nhân, ánh mắt sắc sảo mở miệng nói: “Ta đi tìm Nhị thúc phụ hỗ trợ.”

“Đợi đã, ngươi ở lại đây trông, ta đi.” Tô Thanh Hà gọi Tiểu Bao Tử quay đầu chạy lại, nàng cũng không quên hắn lần trước đi vay tiền, kết quả hai tay trống trơn trở về, nghĩ đến lúc đó chắc không ít bị nhị thẩm bủn xỉn chế giễu một phen.

Tiểu Bao Tử ngoài lạnh trong nóng, kỳ thật trong khung mạnh hơn bất kì ai, bị ủy khuất cũng không nói cho người khác, tựa như trước kia Tô Thanh Hà sau lưng áp bức hắn làm cu li thế nào, ở trước mặt Tần thị, hắn chưa bao giờ nói nàng không phải.

Không đợi Tiểu Bao Tử đáp lại, Tô Thanh Hà đã xoay người đi về phía nhà Nhị thúc phụ.

Đại viện tử gạch xanh đất bùn đắp lên, trong chuồng nuôi hơn mười con gà, vừa có một con heo con đến đang kêu hộc hộc hộc hộc, ba con bò lớn buộc ở trong nhà cỏ, trong đó có một con là từ ruộng nhà nàng dắt đến.

Tô Thanh Hà gõ cửa viện, chỉ trong giây lát, truyền đến tiếng phụ nhân thấp giọng mắng và tiếng lê giày vải, thanh gác cửa dỡ xuống, có một phụ nhân trung niên buồn bã nhô đầu ra, thấy là Tô Thanh Hà thì mày vặn một cái, thần sắc càng thêm không kiên nhẫn: “Đã trễ thế này còn có chuyện gì gấp, không thể chờ ngày mai lại đến à?”

Dứt lời, tựa như nhớ tới cái gì, khóe miệng mím lại, lạnh lùng nói: “Hay là lại đến đây vay tiền, giữa trưa ta không phải nói với Diệp ca nhi sao, không phải nhị thẩm không muốn giúp mà đầu năm nay thu hoạch không tốt, nhà ai cũng không dư tiền.”

“Ta tìm Nhị thúc phụ.” Tô Thanh Hà trợn to mắt, thập phần vô tội.

Chu thị bỗng nhiên tâm tư vừa động, mở cửa xoa cánh tay Tô Thanh Hà, nhanh chóng biến thành trưởng bối hiền lành, miệng thở dài nói: "Hai tỷ đệ ngươi vay tiền không phải là vì tiền quan tài sao, ngươi xem hay là như vậy, nương ngươi vừa đi, hai mẫu ruộng kia hai tỷ đệ các ngươi cũng không chăm lo được. Không bằng ngươi đem khế ước giao cho nhị thẩm để nhị thẩm làm chủ, bảo đảm ngày mai sẽ lên trấn giúp nương các ngươi an trí một bộ quan tài tốt, phong quang mà hạ táng.”

Tô Thanh Hà không dấu vết nghiêng người rút cánh tay về, lúng ta lúng túng lặp lại: “Ta tìm Nhị thúc phụ.”

“Nha đầu ngươi sao nghe không hiểu tiếng người sao.” Chu thị có chút nóng nảy, đang muốn nói thì Tô Du Thành nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong nhà đi ra, thấy Tô Thanh Hà lẻ loi một mình co rúm lại đứng ở ngoài viện như không dám tiến vào, mở miệng hỏi: “Sao lại thế này?”

Tô Thanh Hà giống gặp được cứu tinh, bước lên phía trước nói: “Nhị thúc phụ, ta đi lên trấn mua mộc quan về, đang đứng ở cửa nhà, phiền Nhị thúc phụ gọi người đi nâng giúp, nương nàng… Nếu không chôn cất, qua tối nay sợ là sẽ thối rữa…”

Tô Du Thành nghe vậy ngây ngẩn cả người, hắn giữa trưa rõ ràng đã dặn dò Chu thị, bảo nàng gọi người đến nhà Tô Thanh Hà giúp nâng người mà. Thấy Chu thị ở một bên dắt tay áo ngậm miệng không nói thì trong lòng liền hiểu, không khỏi hung tợn trừng mắt nhìn nàng một cái, quay đầu xả cổ họng gọi hai đứa con.

“Ngươi sao lại có tiền mua quan tài?” Chu thị kiềm chế không được hỏi, tính toán muốn mượn việc này đoạt lấy khế ước của nàng xem như thất bại.

“Ta cầm ngọc trụy của nương.” Tô Thanh Hà liễm mi nói.

Tô Du Thành xoay người thấy Tô Thanh Hà dung nhan tiều tụy, ánh mắt dại ra như bị dọa choáng váng, trong lòng lại trăm vị tạp trần, nói giọng khàn khàn: “Hà nha đầu, đi thôi.”

Thấy mấy người đi xa, Chu thị bất mãn nhỏ giọng nói thầm: “Đã nghèo thành như vậy còn làm quá, nay người sống còn ăn không đủ no, sao còn lo lắng cho người chết chứ…”

Tô Du Thành mang theo hai đứa con cường tráng, lại gọi đến vài hương thân có quan hệ tốt, đem thi thể Tần thị nâng vào quan tài, suốt đêm bào hố xúc đất, vội vàng đem hạ táng.

Toàn bộ quá trình, hai tỷ đệ Tô Thanh Hà trầm mặc không lên tiếng đứng cạnh hố đất, im lặng nhìn quan tài bị từng xẻng từng xẻng đất lấp đi.

Vài thôn dân đến hỗ trợ đều rất kinh ngạc, Tô Thanh Hà thì thôi, hôm qua tiếng khóc kinh thiên động địa của nàng hàng xóm bốn phía đều nghe thấy, hôm nay trầm mặc, mọi người chỉ nghĩ là nàng đã khóc khô nước mắt, nữ nhi da mặt mỏng, cố gắng tỏ ra trấn định. Nhưng Tô Đình Diệp mới chỉ là đứa nhỏ vài tuổi, thấy mẹ ruột hạ táng sao lại không hề động dung như quần chúng đang nhìn một hồi kịch không liên can tới mình vậy.

Hai bộ đồ tang đều rộng thùng thình, Tô Thanh Hà mặc còn được, Tô Đình Diệp mặc vào như trộm mặc quần áo người lớn, nho nhỏ lui ở một đống nếp nhăn. Ngọn đèn theo gió phập phùng càng đặc tả khuôn mặt xám trắng nhỏ nhắn của hắn.

Tô Thanh Hà bỗng nhiên cầm bàn tay hắn giấu ở trong tay áo, hắn ngẩng đầu trông lại, ánh sáng trong đồng tử biến mất, giống như màn đêm không sao đen thẫm sâu thẳm.

Tay hắn thật lạnh, không xương mềm mại như hài đồng bình thường, thân thể Tô Thanh Hà đi lên phía trước, tay trái khoát lên trên vai, đem hắn nửa ôm vào trong ngực, ghé vào lỗ tai ôn thanh nói:

“Đừng sợ.” Hai chữ mỏng manh lại giống như ngọn đèn trong đêm tối này, nháy mắt xua tan không ít lo lắng cùng mất mát.

Tiểu Bao Tử không lên tiếng, chỉ lặng lẽ kéo chặt cổ tay áo của nàng.