Đi bộ gần một canh giờ, trước khi mặt trời lặn Tô Thanh Hà rốt cục tới trấn Phụ Thủy.
Lúc này tịch dương mờ mịt, người đi đường thưa thớt, Tô Thanh Hà từ xa đã thấy một cửa hiệu viết thật to trên tường chữ “Cầm”, đến gần, phát hiện trên cờ xí tung bay có bốn chữ “Hiệu cầm đồ Phùng Ký”, hai bên treo hình đồng tiền.
Theo cách nói hiện thời, hiệu cầm đồ Phùng Ký chính là hiệu cầm đồ nổi danh nhất Hạ quốc, trải rộng cả nước đại giang nam bắc, cũng là hiệu cầm đồ duy nhất ở trấn Phụ Thủy.
Phụ Thủy dùng một từ để hình dung chính là nơi thâm sơn cùng cốc, là nơi cằn cỗi nhất Duyện Châu, tới nơi này cơ bản đều là vài hương dân phụ cận, có thể có vật gì đáng tiền đi cầm? Bởi vậy sinh ý hiệu cầm đồ cũng không tốt.
Theo Tô Thanh Hà thấy đại đương gia hiệu cầm đồ Phùng Ký này nếu không bị rút gân não, thì chính là muốn chương hiển tài đại khí thô, ý đang khoe ‘Xem đi, nhà của ta ở Phụ Thủy nho nhỏ cũng có chi nhánh’.
Khi Tô Thanh Hà bước vào đại môn, chưởng quầy đang ở trước quầy, cau mày phủi sổ sách, khóe mắt thấy Tô Thanh Hà tiến vào, đầu cũng không nâng, trầm giọng nói: “Muốn cầm cái gì? Mau lấy ra một chút, ngươi trễ hơn một khắc là sẽ đóng cửa!”
Tô Thanh Hà vội vàng lấy ra ngọc trụy trong ngực, hai tay đưa tới trước mặt chưởng quầy.
Chưởng quầy là lão nhân chững chạc, không nhanh không chậm tiếp nhận, sau đó từ phía dưới quầy lấy ra một kính lúp cán gỗ, còn thật sự nhìn hai lượt mới hỏi: “Cô nương muốn cầm chết hay cầm sống?”
Tô Thanh Hà thầm nghĩ thủy tinh cũng đã phát minh ra, có thể thấy được thời đại này cũng không lạc hậu như trong tưởng tượng của nàng, trên mặt không lộ, lấy lòng cười: "Cầm sống.”
“Bốn lượng bạc.” Chưởng quầy rốt cục ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, ngữ khí không mặn không nhạt.
Tô Thanh Hà trợn to mắt, thất thanh nói: “Chỉ bốn lượng?”
Ở trên chợ quan tài giá rẻ nhất cũng phải một lượng bạc, còn lại ba lượng bạc chỉ đủ mua hơn một thạch gạo tẻ, tính toán đâu ra đấy chỉ đủ hai tỷ đệ Tô Thanh Hà ăn năm tháng.
Hiện tại trên chợ thịt heo đại khái hai mươi văn một cân, một lượng bạc tương đương với một ngàn đồng ở hiện đại, ý tứ là này ngọc trụy chỉ có giá bốn ngàn đồng?
“Khối ngọc này là đậu chủng hạ phẩm, điêu khắc cũng bình thường. Hiệu cầm đồ Phùng Ký chúng ta cho giá công đạo nhất.” Thấy nàng vẻ mặt khổ sở, lão chưởng quầy giải thích thêm một câu, đem kính lúp thu vào trong quầy, thần sắc thẳng thắn.
Tô Thanh Hà nghe vậy thì ngẩn người, cách gọi phân loại phỉ thúy nơi này vậy mà cũng cùng giống hiện đại. Phỉ thúy dựa vào tính chất tốt xấu phân ra, đại khái có thể chia làm đậu chủng, thủy chung, băng chung, thủy tinh chủng, ngoài phân loại cơ bản này, còn có các loại nhỏ không đếm hết được, như cẩu thỉ, phù dung, mã nha chủng....
Kiềm chế dị động trong lòng, làm bộ như không có việc gì, tỏ ra tò mò đáng yêu: "Phỉ thúy còn phân chủng nữa ư?”
“Đó là đương nhiên, phỉ thúy là một môn học vấn.” Lão chưởng quầy vuốt vuốt râu.
“Kỳ thật… Khối ngọc trụy này là gia phụ ngẫu nhiên tìm được một khối phỉ thúy nguyên thạch nhỏ, thấy có khả năng ra lục mới mua,” Tô Thanh Hà trên mặt thiên chân vô tà, trong lòng lại vô cùng rối rắm lựa từ, chuyên chú quan sát đến biểu tình của lão chưởng quầy, “Không ngờ thật sự cắt ra phỉ thúy, liền kêu người đánh thành ngọc trụy đưa cho mẫu thân.”
Lão chưởng quầy ngoài ý muốn nhướng nhướng mày: “Vậy đổ vận của gia phụ ngươi thật không tệ, chỉ tiếc mặt ngọc này quá nhỏ, lại là đậu chủng bình thường nhất, nếu chỉ là một khối nguyên liệu nhỏ, lệnh tôn cũng kiếm được không ít.”
Tô Thanh Hà chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra, rũ mí mắt, che lại cảm xúc hỗn loạn trong mắt, nâng tay áo lau lệ, giọng khàn khàn nói: “Có điều hôm nay trong nhà xảy ra biến cố, bất đắc dĩ mới đến cầm khối ngọc trụy này, chưởng quầy xin thương xót xem lại, tính năm lượng đi.”
Lão chưởng quầy vừa nghe đến chữ bạc lập tức nghiêm mặt, không nhìn tới nàng đang lã chã chực khóc, khổ sở nói: “Ta đây đã là giá công đạo nhất, không tin cô nương có thể đi hiệu cầm đồ khác nhìn một cái.” Tiện đà nâng chòm râu, lộ ra một nụ cười khôn khéo, hướng dẫn từng bước,“Cô nương sao không cầm chết? Nói vậy, giá có thể gấp đôi.”
Biết rõ phạm vi trăm dặm chỉ có một hiệu cầm đồ này, nàng vừa vội dùng tiền, chắc chắc nàng sẽ bán, Tô Thanh Hà biết rõ bị ép giá cũng không có cách nào.
Tô Thanh Hà không quên đã nhận lời với Tiểu Bao Tử, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Cầm chết thì không cần, mặt ngọc này đối với mẫu thân rất quan trọng, phiền chưởng quầy.”
“Được rồi.” Lão chưởng quầy cũng không nhiều lời nữa, vén lên cổ tay áo, chấm chấm mực nước, phòng bút như bay.
Thừa dịp lão chưởng quầy viết giấy tờ, Tô Thanh Hà châm chước, tiếp tục nói bóng nói gió: “Chưởng quầy kiến thức rộng rãi, không biết chưởng quầy có khi nào nhặt lậu* được không?” (nhặt lậu: kiếm hời lớn mà chỉ cần bỏ ra rất ít vốn)
Thì ra Tô Thanh Hà từ nhỏ lớn lên ở hương dã, rất thiếu thốn hiểu biết về chuyện bên ngoài, Tô Thanh Hà không có từ trong trí nhớ của nàng tìm kiếm được gì về đổ thạch, chỉ biết lúc này người ta cuồng nhiệt theo đuổi ngọc thạch, vượt xa vàng bạc châu báu, từ việc Tần thị đem bán các loại ngân trâm trâm cài, lại chỉ để lại kia khối ngọc trụy có tỉ lệ không tốt là có thể nhìn ra.
Nàng hiện tại bức thiết muốn biết, đổ thạch đến tột cùng đã hình thành chưa, hay đã sử dụng chữ đổ này chưa.
Lão chưởng quầy ha ha gượng cười hai tiếng, mở miệng hương vị trào phúng rất đậm: “Đổ thạch đổ mười thua chín, ta không có dũng khí đi thử như lệnh tôn.”
Tô Thanh Hà ngại ngùng cười, đang muốn mở miệng hỏi thăm, lão chưởng quầy lại nói thẳng ra một tin tức làm cho nàng phấn chấn không thôi.
“Lệnh tôn bằng một khối nguyên thạch cũng có thể cắt ra lục, nghĩ đến cũng có vài phần ánh mắt. Tháng 3 sau, ở thành Duyện Châu có một trận Đấu thạch đại hội, lệnh tôn nếu có hứng thú, có thể đi đến đó thử thời vận, nói không chừng có thể xoay người, vượt qua cửa ải khó khăn.”
Lão chưởng quầy vừa thản nhiên nói, vừa đem biên lại đưa cho nàng, cộng thêm bốn khối bạc vụn lớn bằng đậu tằm.
“Đấu thạch đại hội?” Tô Thanh Hà ánh mắt tỏa sáng.
Thấy vậy, lão chưởng quầy trong lòng không khỏi buồn cười, nha đầu hương dã đúng là không có kiến thức. Thành Duyện Châu tàng long ngọa hổ, lại có rất nhiều giống nàng ôm tâm tính kiếm lậu chen chúc tiến đến, không biết Đấu thạch đại hội này có bao nhiêu trùng trùng hiểm nguy, cười cuối cùng nhất định sẽ là mấy đại thế gia quyền quý kia, dân chúng bình dân không bối cảnh lại không có nhiều kiến thức sâu rộng, chỉ sợ sẽ bị nuốt ngay cả tro cũng không còn.
Nghĩ vậy, lão chưởng quầy trong lòng có chút xúc động, nhịn không được lại đề điểm một câu: “Cô nương cần phải khuyên lệnh tôn lượng sức mà đi, nếu đi có thể sẽ họa vô đơn chí.”
Có được tin tức quan trọng Tô Thanh Hà tâm tình đặc biệt tốt, nhét bạc vào trong lòng, cười tủm tỉm cảm ơn, lập tức nhanh chân đi ra khỏi hiệu cầm đồ.