Nơi vốn có mực được buộc vòng quanh một bộ lông đuôi phượng dài, chung quanh chim phượng có tường vân bay lượn như ngao du trên chín tầng trời, hiện ra tư thái của vua các loài chim, mà từ chỗ gần đuôi phượng có hoa văn giống cửa sổ dưới mái hiên, ngụ ý điềm lành lâm môn, rước phượng vào nhà. (có may mắn, cưới được vợ vào cửa)
Toàn bộ hình ảnh không lớn bằng lòng bàn tay, giống như hình quạt, có nét mực là chạm nổi, chỗ trống là chạm rỗng, phía dưới dùng hạt san hô làm tua, dưới tua nối với giác phỉ thúy. (giác: ngọc kép)
“A tỷ, đây là…… Túi thơm?” Tiểu Bao Tử có chút không xác định mở miệng hỏi.
“Đúng vậy.”
Tô Thanh Hà mỉm cười tán thưởng nhãn lực và cơ trí của Tiểu Bao Tử. Kỳ thật nàng ngay từ đầu đã nghĩ đến túi thơm, nói đến vật truyền tin giữa tình nhân, túi thơm và hà bao tuyệt đối là có ý nghĩa nhất.
Nhưng nàng không xác định túi thơm phỉ thúy có phải độc nhất vô nhị ở thời đại này không, cho nên vừa rồi mới dạo qua một vòng trên đường. Vô luận là đàn bà con gái, bần dân hay quý tộc, tất cả túi thơm trên người đều là đồ thêu, có điều vải dệt có tốt có kém, trình độ thêu thùa khác nhau mà thôi.
Khối túi thơm phỉ thúy nàng thiết kế này là hình quạt mà phái nữ thích, giống như cái hộp nhỏ bỏ túi, có điều bên trong dùng để chứa hương liệu. Hương khí sẽ từ lỗ hổng trên cửa sổ chạm rỗng tràn ra, kèm với tường vân thụy phượng ở trên. Với khả năng chạm trổ của Từ bá và khối hoàng phỉ vốn đã xấp xỉ kê du hoàng, sau khi chạm thành thành phẩm chỉ sợ so với nàng vẽ trên giấy còn linh động đẹp đẽ hơn ba phần.
Tô Thanh Hà tin tưởng, cho dù là vị mỹ nhân tầm thường không thể lọt vào mắt trong miệng Hàn Tu Bạch cũng sẽ vì nó mà khom lưng.
Khuyết điểm duy nhất của túi thơm phỉ thúy này chính là khi làm hơi phí ngọc, phần ngọc bị nạo bên trong coi như cái gì cũng không làm được, nhưng nghĩ đến tính thổ hào của Hàn nhị thiếu gia, Tô Thanh Hà hoàn toàn xem nhẹ điểm ấy.
Thu bản vẽ về, nhét vào trong một trang sách. Lúc này, trong viện đúng giờ vang lên tiếng hô lớn đặc trưng của Từ thẩm: “Ăn cơm thôi!”
Đám tiểu nhị đều ngừng việc trong tay, rửa tay vào nhà, ngồi quanh bàn chuẩn bị gục đầu vào ăn.
Tô Thanh Hà vừa thêm cháo vào bát, đã thấy Tào chưởng quỹ từ xa đi tới, vừa đi vừa mắng.
“Một nhà họ Lô kia thật không ra sao! Cả ngày đào góc tường nhà người ta, làm việc bẩn thỉu! Cũng không biết tích đức cho hậu thế! Sớm muộn gì cũng có báo ứng!”
Tô Thanh Hà trừng mắt nhìn, quả nhiên, Tào chưởng quỹ đã biết chuyện đế cắm hoa phỉ thúy, Điểm Thúy lâu làm rêu rao như vậy, Tào chưởng quỹ không biết mới lạ.
Tào chưởng quỹ đặt mông ngồi phịch xuống một đầu băng ghế, thiếu chút nữa hất Tô Thanh Hà đang ngồi ở đầu kia húp cháo bay ra ngoài.
Tào chưởng quỹ không để ý, đưa tay chộp lấy một cái bánh bao, hung hăng cắn một ngụm, mồm miệng ngồm ngoàm tiếp tục mắng.
“Không phải chỉ có chút tiền bẩn sao? Còn là dựa vào bán con gái đổi lấy, ta phi!”
Ở thành Duyện Châu hơn nửa tháng, có Từ thẩm ba hoa bên cạnh, Tô Thanh Hà cái khác không biết, nhưng những chuyện bát quái của đám quý tộc lại nghe không ít.
Lô gia kia vốn chỉ là nhà thương nhân bình thường, gia chủ Lô Viễn Chu tuổi trẻ là thương nhân chuyển thạch, từ từ tích tụ mới mở được một cửa hàng ngọc thạch không lớn không nhỏ.
Lô Viễn Chu sở dĩ đến giờ có thể độc tài toàn bộ việc kinh doanh gia công minh liêu ở thành Duyện Châu như vậy, hoàn toàn là dựa vào nữ nhi xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành của hắn. Dung mạo vợ chồng Lô thị đều không có gì đặc sắc, có thể sinh ra nữ nhi như vậy cũng chỉ có thể nói là ý trời.
Đứa con gái này khi 10 tuổi mỹ danh đã truyền xa, được phong cho danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Duyện Châu. Sau khi cập kê, được đương kim Thánh thượng thu vào hậu cung, hiện cư phi vị.
Có một ngọn núi sủng phi để dựa vào, địa vị của Lô gia ở thành Duyện Châu nhất thời khác trước, đầu tiên là trưởng tử Lô gia được ban cho chức quan thất phẩm, chuyển đến kinh đô, Lô gia từ nhà thương biến thành nhà quan. Quý tộc thành Duyện Châu ngay cả Tri phủ nha môn cũng liên tục có quan hệ tốt với bọn họ, Lô gia dần dần tiếng vào giới quý tộc thượng lưu. Cho tới giờ, chiếm khối đất tốt nhất phường trung tâm, mở cửa hàng ngọc thạch lớn nhất thành Duyện Châu.
Khi Tô Thanh Hà vừa nghe chuyện bát quái này, trong lòng chỉ có một cảm thán, hóa ra đây là thời đại xem trọng bề ngoài! Một người con gái nhà thương nhân vào cung, chỉ bằng vào nhan sắc làm đến phi vị, quả thực là tình tiết chỉ trong tiểu thuyết mới có.
Tào chưởng quỹ vẫn không ngừng mắng, vụn bánh bao phun tứ tung, Tô Thanh Hà yên lặng xê dịch ra ngoài, cách hắn xa một chút.
Nghe nói lão bà của Tào chưởng quỹ, cũng là lão bản nương của bọn họ, gia quy sâm nghiêm, bởi vậy Tào chưởng quỹ rất ít ở lại ăn cơm tối trong cửa hàng.
Lần này Tào chưởng quỹ thật sự tức giận, lại không dám về nhà nhăn mặt với lão bà, liền ở trước mặt bọn tiểu nhị đổ bô, hung hăng phát tiết hờn dỗi mấy chịu ngày nay.
Đám tiểu nhị trẻ tuổi thức thời không sủa bậy, cúi đầu yên lặng bới cơm.
Sau khi cơm no rượu say, Tào chưởng quỹ mắng đã rồi mới hỏi Tô Thanh Hà, “Khối hoàng phỉ của Hàn thiếu gia kia, ngươi định tương thế nào?”
Tô Thanh Hà giúp Từ thẩm thu dọn bát đũa, thuận miệng trả lời, “Mới chỉ có chút ý tưởng, ước chừng nhanh nhất cũng phải mười ngày nữa.”
Tào chưởng quỹ đứng dậy, thanh thanh cổ họng, ăn có chút đầy mỡ, “Ngươi khoan khoan hẵn tướng, Hàn nhị thiếu cũng quá ép buộc, muốn thứ độc nhất vô nhị, ta không dám đáp ứng hắn liền trực tiếp đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại nhận lời ngay.”
Tô Thanh Hà chỉ ngoan ngoãn gật đầu, âm thầm may mắn Tào chưởng quỹ nhất định còn chưa biết chuyện nàng có năm mươi lượng tiền thưởng.
Thời gian Tương Ngọc sư tương ngọc ngắn thì bốn năm ngày, lâu thì ba tháng nửa năm cũng có, Tào chưởng quỹ không hề thấy mười ngày theo lời Tô Thanh Hà có gì không ổn.
Tương Ngọc kỳ thật là sáng tạo trên một kiện phỉ thúy, đồ án thiết kế ra không chỉ cần phù hợp với hoa văn của cả khối ngọc, mà khó nhất là thể hiện tư tưởng tình cảm cá nhân của Tương Ngọc sư, đem điều muốn nói thông qua ngọc truyền đạt cho mọi người.
Lúc này làm ngọc khí không chỉ được gọi là ngọc khí, mà là một tác phẩm nghệ thuật.
Bất quá Tô Thanh Hà còn chưa đạt tới trình độ này, nàng chỉ trực tiếp sử dụng lại hình thức ngọc khí nàng từng thấy qua, đổi mới để trở thành độc nhất vô nhị, chứ thành phẩm cùng độ phù cũng không cao. Tỷ như kiện túi thơm phỉ thúy kia, dùng thủy tinh chủng hoàng phỉ lớn bằng nắm tay, chỉ làm ra một kiện túi thơm rỗng ruột, thật sự có hơi đáng giận.
Mà Tô Thanh Hà về việc này chỉ có thể xòe tay ra chịu, khối ngọc chỉ lớn bằng nắm tay, vừa phải độc nhất vô nhị, vừa phải biểu đạt tình cảm ái mộ, nàng nghĩ ra được chỉ có túi thơm phỉ thúy mà thôi.
Chỉ có điều về sau sẽ nói cho Hàn nhị thiếu gia, nàng tướng khối ngọc này phải vắt hết óc tìm tòi cỡ nào, cũng chấm dứt việc hắn lại đến tìm mình tương thêm một ngọc độc nhất vô nhị. Tô Thanh Hà giữ lại bản vẽ túi thơm phỉ thúy ước chừng 20 ngày mới thông qua Tào chưởng quỹ giao cho Hàn Tu Bạch.
Nghe Tào chưởng quỹ nói, Hàn Tu Bạch nhìn bản vẽ khen không dứt miệng, bảo Từ bá mau chóng tạo hình, đến lúc đó hắn sẽ tự mình đến lấy.
Thẳng đến đêm trước Đấu thạch đại hội, kiện túi thơm phỉ thúy phượng điểu tường vân kia mới chế tác xong, Hàn Tu Bạch không nuốt lời, đến lấy túi thơm phỉ thúy, trả tiền cho Tào trưởng quỹ đồng thời đưa cho nàng ngân phiếu giá trị năm mươi lượng.
“Đấu thạch đại hội ngày mai, ngươi có hứng thú tham gia không?”
Tô Thanh Hà đang vô cùng cẩn thận gấp ngân phiếu lại, bỏ vào trong lòng, thì Hàn Tu Bạch cười hỏi một câu như vậy.
“Đương nhiên.” Mục đích ban đầu đến thành Duyện Châu của nàng chính là vì Đấu thạch đại hội, hai tháng này làm việc ở Lâm Lang Hiên, chung quy cũng là vì ngày mai.
“Vậy ngươi ngày mai không bằng đi cùng ta? Nếu giải ra phỉ thúy tốt, thì để người giúp ta nhìn qua.” Hàn Tu Bạch tỏ ra cợt nhả, bất cần.
Nghĩ Hàn gia quan hệ rộng, Hàn Tu Bạch lại đam mê phỉ thúy, chuyện Đấu thạch đại hội hắn hẳn là biết được không ít, vì thế Tô Thanh Hà gật gật đầu.
“Cũng tốt, ta mới tới thành Duyện Châu không quen biết ai cả, còn phải nhờ Hàn thiếu gia chỉ điểm.”
Hàn Tu Bạch được khen thì luôn rất hưởng thụ, nhất là từ miệng Tô Thanh Hà nói ra hai chữ ‘chỉ điểm’, khóe miệng Hàn Tu Bạch đã sắp vểnh lên trời.
“Mỗi người giỏi một nghề, ngươi tương ngọc rất khá nhưng đổ thạch thật đúng nên theo ta học. Đều nói Tương Ngọc sư thường không hiểu đổ thạch nhất, lời này quả thực không giả chút nào đâu.”
Hàn Tu Bạch một đôi mắt hoa đào tràn đầy tự đắc, nghĩ đến ngày đó mình cầu nàng tương ngọc, chậc chậc, thật sự là phong thuỷ luân chuyển mà.
Người yêu thích phỉ thúy không đổ thạch, người đổ thạch phần lớn phân ra hai loại, loại người thứ nhất là tìm kiếm kí©h thí©ɧ tỷ như Hàn Tu Bạch hắn, loại người thứ hai là muốn một ván xoay người, một đêm phất nhanh.
Tô Thanh Hà xác nhận thuộc loại loại người thứ hai kia, trong con ngươi trong trẻo của Hàn Tu Bạch hiện lên một tia tò mò, đãi ngộ của Tương Ngọc sư ở đại Hạ quốc rất không tệ, tuy không hẳn là cẩm y ngọc thực những cũng đủ cho một cô nương như nàng sống an nhàn. Nàng vì sao còn muốn phiêu lưu đi đổ thạch?
Tô Thanh Hà đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Hàn Tu Bạch lúc này, chỉ thấy hắn mặt mày tuấn tú đang đánh giá mình, một lát sau vui vẻ đứng dậy, lưu lại một câu “Buổi sáng gặp tại Lãm Nguyệt lâu.” rồi lập tức rời đi.
Không ngờ Hàn nhị thiếu gia chân trước vừa đi, sau lưng liền có một người khiến nàng không ngờ tới cửa.