Chương 12: Điểm Thúy lâu

Hàn Tu Bạch ngẩn người, không ngờ Tô Thanh Hà trực tiếp lưu loát cự tuyệt như vậy, có hơi sốc não sờ sờ mũi, bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, cúi người ghé sát vào, thì thầm nói với nàng: "Cô nương chẳng lẽ là muốn kiếm chút thu nhập thêm? Ngươi yên tâm, bạc không thành vấn đề, nếu lần này làm thỏa đáng, chỉ tiền thưởng ta liền cho ngươi số này!”

Hàn Tu Bạch vươn ba ngón tay xương khớp rõ ràng, tươi cười ý “ngươi hiểu được”, quơ quơ trước mặt Tô Thanh Hà.

Tô Thanh Hà nuốt nuốt nước miếng, quay đầu đi hừ một tiếng: "Ba mươi lượng bạc tính là gì! Có bạc cũng không thể ép buộc chứ.”

Hàn Tu Bạch vô tội nháy mắt mấy cái, hắn rõ ràng muốn nói là ba lượng bạc…

Quên đi, vì có thể dỗ mỹ nhân vui, chút tiền trinh ấy cũng không tính là gì. Hàn nhị thiếu mắt thấy hấp dẫn, vội vàng xa hoa tăng giá: "Năm mươi lượng, điều kiện kiên quyết là độc nhất vô nhị!”

Khi Tô Thanh Hà đang nghe đến năm mươi lượng, hoàn toàn không trơ lì được nữa, hữu khí vô lực nói: "… Qua mấy ngày, ta sẽ trực tiếp đem đồ đưa đến quý phủ.”

Hàn Tu Bạch thấy nàng nhíu mi lại vẻ mặt đau khổ rối rắm thật là thú vị, không nhịn được cười to:”Tại hạ sẽ về chờ tin lành, chung thân hạnh phúc của Hàn mỗ liền toàn bộ dựa vào cô nương.”

Dứt lời, xoay người rời đi, vung ống tay áo không mang theo chút bụi, để lại Tô Thanh Hà một mình đứng ở trong viện phát sầu với khối hoàng phỉ choai choai kia.

Nữ nhân Hàn gia nhị thiếu theo đuổi này cũng thực biết xuống tay, giá trị hai khối phỉ thúy trước sau, so với các phú hào đời sau một lần trăm ngàn mua nhà to kim ốc tàng kiều, cũng không kém cạnh gì.

Chỉ là mượn hoa hiến phật như vậy, thật sự được không?

Ở bên cạnh giếng khô ngồi một khắc, Tô Thanh Hà vẫn có chút không rõ, thu hoàng phỉ vào trong lòng, quyết định không khó xử bản thân, xoay người xuất môn ra ngoài giải sầu.

Giữa trưa, đúng là lúc nóng nhất trong ngày, trên đường không có bao nhiêu người đi đường, ngay cả tiếng rao hàng của tiểu phiến ven đường cũng thiếu đi chút nhiệt tình.

Tô Thanh Hà buồn đầu đi đường, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện khối hoàng phỉ kia. Đó là tận năm mươi lượng, làm thành món này thì nàng liền hoàn toàn không cần lo Đấu thạch đại hội không có tiền mua nguyên thạch nữa.

Tô Thanh Hà vừa đi vừa sờ tay vào ngực, thưởng thức khối hoàng phỉ kia, khi đang trầm tư suy nghĩ thì bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng tranh chấp, trong đó thanh âm của một vị thiếu niên đặc biệt quen thuộc.

Giương mắt nhìn lại, đúng là Lô Khiên, thiếu niên ngại ngùng lúc trước cùng nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa.

Lúc này hắn tay phải mang theo thùng nước, tay trái cầm gáo, sắc mặt xấu hổ buông đầu. Một nam nhân thấp gầy giống như tiểu nhị của cửa hàng đang không kiên nhẫn hai tay khoan lấy, mắt mang khinh thường nhìn hắn.

“Ta nói Lô đại thiếu gia, ngươi đến tột cùng có thể vẩy nước không vậy? Ngài đem nước đều hắt lên người khách nhân, việc làm ăn của chúng ta còn làm thế nào đây! Xem ra thân mình quý giá của ngài thật không thích hợp làm việc nặng của nô tài chúng ta, để cho ta trở về tìm lão gia, ngài vẫn nên hồi phủ hưởng phúc đi thôi.”

Nói xong, tiểu nhị kia một phen đoạt gào nước trong tay Lô Khiên, ném vào trong thùng nước, xốc thùng nước lên xoay người vào nhà.

Lô Khiên đột nhiên đưa tay kéo cổ tay áo hắn lại, nói: "Ta có thể làm được, đừng nói cho bá phụ, vừa rồi chỉ là không cẩn thận…”

Tiểu nhị một phen đẩy tay hắn ra, cố ý cất cao âm điệu: "Ngài đừng lôi kéo ta, ta còn phải tiếp khách, ngài cũng đừng đứng ở cửa, tìm chỗ nào mát mẻ ngồi đi, đừng làm phiền đến việc làm ăn.”

Tiếng nói của tiểu nhị vừa dứt, vài đứa sai vặt nha hoàn khác liền khe khẽ cười nhạo, trong đại đường giữa cửa hàng, có vị quản gia trung niên thì như là thấy lại không thể trách, cúi đầu gảy bàn tính.

Tô Thanh Hà ngẩng đầu nhìn tấm biển của cửa hàng, phía trên viết ba chữ to thϊếp vàng: Điểm Thúy phường. Ba tầng lầu các linh lung, trang điểm tráng lệ, mái hiên nhếch lên lấy ngọc lưu ly ngũ sắc tạo ra, ở dưới ánh mặt trời chói chang, chiết xạ ra như kim cương, quả thực làm hoa mắt của nàng.

Tô Thanh Hà giật mình, hóa ra Điểm Thúy phường đào góc tường của Lâm Lang Hiên là do bá phụ của Lô Khiên mở.

Lần này xem ra Lô Khiên sống ở thành Duyện Châu mấy ngày nay cũng không tốt, ngay cả một chân tiểu nhị chạy việc trong cửa hàng cũng dám nói châm chọc như thế, ở Lô gia phủ đệ còn không biết bị khắt khe lạnh nhạt thế nào.

Thấy Lô Khiên sắc mặt đỏ lên, có chút không biết làm sao đứng yên ở chỗ góc cửa, Tô Thanh Hà có hơi không đành lòng muốn tiến lên nói với hắn vài câu, lại thấy tiểu nhị vừa rồi thả lại thùng nước, một lần nữa đi ra đón khách, dắt cổ họng ở trước cửa thét to. Khi nghe rõ nội dung tiểu nhị kia thét to, chân Tô Thanh Hà vừa bước một nữa lại dừng ở tại chỗ.

“Các vị khách quan mau đến nhìn một cái! Bổn điếm lại phát triển sản phẩm mới, đế cắm hoa mẫu đơn vươn cành chim bói cá phỉ thúy! Chủng loại nào cũng có, độc nhất vô nhị ở thành Duyện châu, chỉ có cửa hàng này có!”

Ánh mắt lướt qua tiểu nhị của cửa hàng, có thể nhìn thấy hàng hóa trên kệ trong cửa hàng rực rỡ muôn màu, nhưng thấy rõ nhất vẫn là một hàng đế cắm hoa phỉ thúy xanh biếc, không hề ít công tử ca cùng các tiểu thư quần áo đẹp đẽ vây nhìn, vài tiểu nhị trong cửa hàng làm việc đầu đầy mồ hôi, không ngừng từ trên kệ lấy xuống đế cắm hoa đưa cho bọn thiếu gia công tử thưởng thức.

Tuy rằng cách xa nhau khá xa, Tô Thanh Hà vẫn liếc mắt một cái nhìn ra, đế cắm hoa phỉ thúy này không hề khác biệt với thiết kế của nàng, cơ hồ giống nhau như đúc.

Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy, Lâm Lang Hiên hôm qua vừa làm xong đế cắm hoa phỉ thúy đưa đến cho Hàn Tu Bạch, Điểm Thúy lâu hôm nay liền ra tân phẩm?

Có thủ đoạn lôi đình như vậy, Điểm Thúy lâu không hổ là cửa hàng ngọc thạch số một thành Duyện châu hiện nay. Có điều, dùng thủ đoạn cạnh tranh nham hiểm như vậy, chủ quán khác còn có đường sống sao?

Đỉnh đầu thật giống như bị đốt cháy, ngày hạ đứng dưới trời nắng lâu liền có chút mê muội, là trạng thái sắp bị cảm nắng. Tô Thanh Hà bỗng nhiên không có tâm tư tiến lên bắt chuyện với Lô Khiên, đột nhiên xoay người trở về.

Cảnh vật quanh mình hoảng hốt xẹt qua trước mắt, Tô Thanh Hà không biết mình đi về Lâm Lang Hiên thế nào, nháy mắt đã tới. Tào chưởng quỹ trông giữ cửa hàng vắng ngắt như thường, ghé vào trên bàn chợp mắt.

Trong viện mơ hồ truyền đến tiếng Từ bá mài ngọc sàn sạt, chắc là đang làm khối thủy mạt ngọc Phó Đồng Trinh lưu lại kia. Thủy mạt ngọc tuy không đáng giá, nhưng thắng ở chỗ sáng bóng, thủy thủy nộn nộn dễ nhìn, Từ bá nói, dù sao Phó chưởng quầy cũng không cần, rỗi rảnh làm vật trang trí, bày trong cửa hàng cũng tốt.

Từ thẩm ngồi xổm ở trên thềm đá cửa bếp tách ngô, động tác rất quen thuộc, hạt ngô ở trong ngón tay thô béo của nàng rơi xuống. Từ Cảnh Phúc ỉu xìu phơi ngũ cốc.

Đi vào phòng ở, Tô Đình Diệp có lẽ là thấy nàng đã lâu chưa về nên ghé vào trên bàn ngủ, trong tay còn gắt gao cầm bút lông, trên giấy tuyên bị hắn đè nặng còn có một nét mực thật lớn.

Nhìn Tiểu Bao Tử im lặng ngủ, tâm Tô Thanh Hà bỗng nhiên liền bình tĩnh.

Chợt thấy chuyện đó, trong lòng nàng không phải không tức giận phẫn nộ, nhưng nàng có năng lực thế nào? Nàng chẳng qua là một Tương Ngọc sư nho nhỏ, hiện nay hoàn toàn dựa vào mỗi tháng hai lượng bạc tiền công để sống, nếu luận tức giận, Tào chưởng quỹ mới hẳn là tức giận đến giơ chân kìa.

Huống chi muốn nói chuyện bị đạo, nàng mới là người đạo vô số kết tinh cổ nhân lưu truyền tới nay, vô số tư tưởng của các nhà thiết kế châu báu thế kỷ 21.

Là vì từng thấy qua các hình thức cổ ngọc tân ngọc, nàng mới tương ra một kiện đế cắm hoa phỉ thúy như vậy.

Lấy khối băng chủng hoàng phỉ trong lòng ra, tâm tư đột nhiên liền thông thấu, một bức hoạ tinh mỹ tuyệt luân cuộn tròn ở trong óc nàng từ từ mở ra, cùng khối hoàng phỉ trước mặt này hoàn mỹ hợp lại cùng nhau…

Cầm lấy cây bút mảnh nhất trên giá bút, trực tiếp chấm mực vẽ lên tờ giấy kia, cổ tay khẽ động, những đường cong sinh động hiện ra như rắn đen tùy ý chạy trong đại dương màu trắng mênh mông, mực đi đến đâu lại lưu hương như có như không.

Nửa ngày sau, Tô Thanh Hà gác bút, không ngờ tiếng để bút nhẹ nhàng lại đánh thức Tiểu Bao Tử đang ngủ say.

Trong mũi quanh quẩn mùi mực thản nhiên, Tô Đình Diệp vô thức nhíu nhíu mày, từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Tầm mắt dần dần tập trung, cảnh tượng mơ hồ dần dần rõ ràng, Tô Đình Diệp đầu tiên là thấy gương mặt đang phóng đại của Tô Thanh Hà, theo phản xạ có điều kiện dựng thẳng thân thể bé nhỏ.

Ngay sau đó tầm mắt đi xuống, dừng ở trên tờ giấy trắng vốn có một nét mực nhỡ trên mặt bàn……

Trong nháy mắt, Tô Đình Diệp ngừng lại hô hấp.