Chương 11: Hàn nhị thiếu gia

Ở Lâm Lang Hiên đã nhiều ngày, tỷ đệ hai người sống rất thảnh thơi.

Sinh ý trong cửa hàng trôi chảy nhưng lạnh lẽo, cả bọn tiểu nhị cũng nhàn đến rảnh trứng. Đã nhiều ngày chỉ có hai khách hàng cũ tìm tới cửa Tương Ngọc, Tô Thanh Hà rất nhanh liền vẽ thiết kế giao cho Từ bá, bây giờ còn đang đẩy nhanh tốc độ.

Công cụ dùng để mài ngọc cổ đại thật sự là rất nguyên thủy và thiếu thốn, nhất là loại ngọc cứng rắn như phỉ thúy, không có máy khoan điện, chỉ có thể dùng cát giải ngọc để mài thật tỉ mỉ.

Theo hiểu biết của Tô Thanh Hà, kim cương ở cổ đại cũng rất khan hiếm, khai thác rất khó khăn, nhưng nhìn từ bột mài dự trữ trong Lâm Lang Hiên, cũng không giống như là như thế này.

Kỹ xảo trì ngọc của cổ nhân trong tất cả kĩ xảo thủ công cổ đại có thể nói là khó nhất. Đao pháp chằng chịt như tơ nhện làm cho công tượng hậu thế khó mà bì kịp. Mà tài nghệ này sau khi thất truyền từ thập niên năm mươi thế kỷ hai mươi đã không thể khôi phục.

Tô Thanh Hà rất may mắn được hạnh ngộ được kỹ xảo thủ công trong truyền thuyết này.

Chạm ngọc sư ngồi ở trước bàn đạp dùng gậy gỗ đặt lên bàn thép hình tròn, bàn thép hình tròn rất mỏng, sắc bén như đao. Trên gậy gỗ quấn hai sợi dây thừng, mỗi dây thừng nối với một tấm ván gỗ, gọi là đăng bản.

Khi thao tác, chạm ngọc sư đạp đăng bản, dựa vào dây thừng tác động gậy gỗ xoay tròn. Dùng tay trái cầm ngọc liêu, để bên bàn thép đang xoay tròn. Bên cạnh là một chậu đựng nước và một chậu đựng cát giải ngọc, chạm ngọc sư thỉnh thoảng lại dùng tay phải múc cát, tưới vào trên ngọc liêu.

Cát giải ngọc cứng rắn kèm với lưỡi thép xoay tròn mà sắc bén mới đem ngọc liêu cắt thành khối vuông hoặc mặt vuông.

Chỉ có mài cắt vô số lần ngày qua ngày như vậy, mới làm cho một kiện ngọc khí lộ ra hình hài ban sơ.

Đây là kết tinh cổ nhân cần lao cùng trí tuệ ngưng kết ra, Tô Thanh Hà chỉ khi nhìn thấy Từ bá mồ hôi như mưa mài ngọc, mới thật sự cảm nhận được rung động và khó khăn.

Cuối cùng sau tám ngày, khối ngọc thứ nhất Tô Thanh Hà tương được nhờ Từ bá tự mình tạo hình, kiện đế cắm hoa mẫu đơn vươn cành chim bói cá kia mới xem như hoàn toàn hoàn công.

Cành hoa vươn mình hướng về phía trước, đường cong lưu sướиɠ, bừng bừng sinh cơ uốn lượn, vài nhành hoa mẫu đơn vươn lên, mỗi một cánh hoa đều thủy nhuận thông thấu như phiến băng, phảng phất lưu quang động lòng người, con chim bói cá trên nhụy hoa hiện ra như thật, lông đuôi xanh biếc như thiên thành, mặc cho ai nhìn đều không nhịn được yêu thích khó mà buông tay.

Kiện bảo bối Tô Thanh Hà lần đầu thiết kế bưng ở trong tay còn chưa ấm, đã bị Tào chưởng quỹ đoạt đi, nhét vào trong lòng Từ Cảnh Phúc, mệnh hắn cấp tốc đưa đến phủ đệ của Hàn gia.

Tô Thanh Hà không thích Tào chưởng quỹ ra vẻ ta đây áp bức cu li, vụиɠ ŧяộʍ làm mặt quỷ ở sau lưng hắn, Từ bá thấy thì lắc đầu cười.

Ngoài xem xét cổ nhân của kết tinh cùng Từ bá, Tô Thanh Hà tận dụng tiện lợi chủ phòng cũ lưu lại, bắt đầu dạy Tiểu Bao Tử học chữ.

Văn tự ở đây cùng chữ phồn thể cổ đại cơ hồ giống nhau, Tô Thanh Hà có chút bản lĩnh, bắt tay vào dạy Tô Đình Diệp viết ra chữ cũng rất có hình có dạng.

Vì sách trong phòng đều là sách thuốc, Tô Thanh Hà đơn giản trực tiếp lấy sách thuốc đến dạy, mỗi ngày đều rút ra ba canh giờ để dạy Tô Đình Diệp.

“Hai chữ này gọi là bạch cập,” Tô Thanh Hà nhấc bút phóng tay một cái viết ra hai chữ bạch cập, lại nắm tay Tiểu Bao Tử viết một lần, cuối cùng lại để hắn đối chiếu luyện mấy lần, "Bạch cập, chủ yếu dùng để cầm máu, tiêu thũng.”

Tô Thanh Hà vốn định dạy cho vui, mỗi lần dạy hắn một từ liền nhân tiện đọc một chút hình thái tác dụng của dược liệu, như vậy lại khiến Tiểu Bao Tử học được rất nhanh. Đương nhiên cũng là do Tiểu Bao Tử vốn thông tuệ, ngắn ngủn bảy tám ngày, đã biết viết hơn một trăm tên dược liệu, công hiệu đối ứng cũng có thể nói được chín phần mười.

Tiểu Bao Tử tựa hồ cảm thấy hứng thú với trung y, mãnh liệt học hỏi, giống lúc này hắn sẽ hỏi: "Vì sao bạch cập có thể cầm máu tiêu thũng? Nó cùng với điền thất cũng tiêu thũng cầm máu có gì khác nhau?”

Mà Tô Thanh Hà chỉ thâm trầm, cố gắng duy trì hình tượng cao lớn trước mặt đệ đệ, nói: "Trung y là một môn học vấn bác đại tinh thâm, nói hai ba câu không hết được ảo diệu trong đó, những điều đó cần chính đệ đi nghiên cứu.”

Bị qua loa tắc trách vài lần, Tiểu Bao Tử cũng không trông cậy từ chỗ Tô Thanh Hà có được đáp án mà càng thêm cố gắng tự học, hy vọng một ngày kia mình có thể từ trong sách tìm được đáp án.

Nhìn Tiểu Bao Tử còn chưa cao bằng án thư, ở trên ghế nhỏ bưng tay nhỏ bé tập trung viết chữ, Tô Thanh Hà trong lòng âm thầm hạ quyết định, đợi sau Đấu thạch đại hội sẽ đưa Tiểu Bao Tử đến học đường. Cuối năm nay Tiểu Bao Tử sẽ 6 tuổi, vừa đủ tuổi tiến vào học đường.

Đã biết Tiểu Bao Tử thích ăn đồ ngọt nên cơ bản mỗi hai ngày Tô Thanh Hà sẽ mang cho hắn mấy món ăn vặt thấy trên đường như hoa sinh tô, hoa quế cao, chứ không mua đá bào nữa, băng cổ đại đều là dùng băng trong sông thiên nhiên, không sạch sẽ, ngẫu nhiên ăn một lần là được, ăn nhiều sẽ tiêu chảy.

Tiểu Bao Tử gần đây thêm được không ít thịt, so với bộ dáng xanh xao vàng vọt hơn nửa tháng trước đã một trời một vực, khuôn mặt trắng noãn dưới ánh mặt trời hồng hào khỏe mạnh, không còn như trang giấy gió thổi là bay nữa.

Tô Thanh Hà tự nhận thấy bản thân cũng béo không ít, công việc của nàng không phải công việc thể lực, chỉ cần sờ sờ, cẩn thận nhìn một cái, vẽ với hai cái là được, mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon, khi rảnh thì dạy Tiểu Bao Tử nhận chữ, cùng Từ thẩm làm việc nhà.

Nhất là mỗi khi nàng thấy hai lượng thịt trước ngực kia, tâm tình liền trở nên đặc biệt tốt. Tuy rằng sân bay vẫn là sân bay, nhưng ít ra từ sân bay bằng phẳng thăng cấp thành sân bay có chút độ dốc phải không?

Tô Thanh Hà tỏ vẻ, cách mạng chưa thành công đồng chí vẫn cần cố gắng, tương lai vẫn có hy vọng. Phải biết rằng, nàng bây giờ còn là loli không đến 15 tuổi, đây là lý do duy nhất nàng có thể an ủi chính mình.

Đang hăng say dạy Tiểu Bao Tử viết chữ, Từ Cảnh Phúc nhấc rèm cửa lên, cất cao giọng nói: "Tô cô nương, chưởng quầy gọi ngươi qua một chuyến, nói là Hàn thiếu gia đến, điểm danh muốn gặp ngươi.”

Hóa ra là vị khách hàng đế cắm hoa phỉ thúy kia, Tô Thanh Hà đáp lời, hạ bút, bảo Tiểu Bao Tử tự mình luyện tập. Vừa nhấc chân bước ra cửa liền thấy một vị công tử áo trắng phe phẩy chiết phiến như đang thích ý ở trong sân của chính mình, thẳng chân đi từ tiền thính đến trong viện, đối mặt với nàng.

Nam tử áo trắng mặc áo dài gấm, bên hông đeo một cái đai lưng mặt ngà voi, lủng lẳng ngọc bội kim thiền xanh biếc tốt nhất, tóc đen được một cây trâm phỉ thúy xanh thẫm vén lên, mặt mày tuấn tú, đuôi lông mày cùng khóe miệng đều hơi vểnh lên, tỏa ra khí chất phong lưu không kềm chế được.

Thổ hào, đại thổ hào – đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Thanh Hà đối với hắn.

“Ôi, ngươi chính là Tương Ngọc sư mới tới? Sao còn nhỏ tuổi như vậy, vẫn là cô nương.” Công tử áo trắng rất ngoài ý muốn, đánh giá cao thấp Tô Thanh Hà, miệng chậc chậc không ngừng.

Tô Thanh Hà nghe vậy vô tức nhíu mày, ngươi có biết cái gì là vò mới rượu cũ không?

Thiếu gia kia thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi, phải biết khi nàng gặp tai nạn xe cộ xuyên qua đã là nữ thanh niên 28 tuổi, gọi hắn một tiếng đệ đệ cũng không quá.

Tô Thanh Hà trên mặt không hiện, vô hại tươi cười: "Hàn công tử có việc gì ư?”

Nam nhân trước mặt đúng là Hàn gia nhị công tử thành đông, Hàn Tu Bạch. Hàn gia kinh doanh tửu lâu, là đại thế tộc thành Duyện châu, nhiều thế hệ kinh thương, giàu nức đố đổ vách.

Đầu năm, Hàn gia cúng giám sinh cho trưởng tử, Hàn gia đại thiếu kia cũng không chịu thua kém, từ giám sinh một đường làm đến tứ phẩm kinh quan, nay Hàn gia được cho là tân quý số một thành Duyện Châu. Ở dưới ánh sáng của huynh trưởng, nhị thiếu gia Hàn Tu Bạch liền có vẻ kém cỏi hơn nhiều, người ngoài đều đánh giá kinh người giống hệt nhau: Một nhị thế tổ - An nhàn.

“Ta là đặc biệt đến nói lời cảm tạ, ngươi tương ra đế cắm hoa phỉ thúy kia làm cho ta ở trước mặt mỹ nhân được thể diện rất lớn, ngươi muốn được tưởng thưởng gì thì cứ nói.”

Hàn Tu Bạch khí phách mở quạt, cả người tản ra hơi thở ta là dê béo mau tới xẻo thịt.

Tô Thanh Hà có chút buồn cười, đại thiếu gia này tự mình đến một chuyến chắc chắn không phải đặc biệt đến khao thưởng nên không quanh co lòng vòng nói thẳng: "Công tử có chuyện thì hãy nói thẳng, là đến Tương Ngọc ư?”

“Thế mà bị ngươi nhìn ra,” Hàn Tu Bạch hoàn toàn không mất tự nhiên, từ trong lòng lấy ra một khối phỉ thúy nhỏ hơn nắm tay một chút đưa qua, "Làm phiền cô nương xem khối ngọc này giúp ta, làm thành vật gì thì tốt?”

Tô Thanh Hà nhận đến nhìn chăm chú, ôi, hoàng phỉ tốt nhất, thủy tinh chủng, màu sắc đều không phải là hạt hoàng (vàng nâu) thường thấy, mà là minh hoàng chói mắt. Nguyên liệu giải ra trời sinh mượt mà, vừa vặn lấy tay nắm chặt, hình dạng này quyết định nó rất khó làm thành vật phẩm trang sức khác, coi như chỉ có hai lựa chọn ngọc bội cùng ngọc trâm.

Tô Thanh Hà giương mắt hỏi: "Là đưa cho cô nương gia ư?”

Hàn Tu Bạch tuyệt không quẫn bách, mặt giãn ra, cười khẽ nói: "Đúng vậy, vẫn là cô nương tại hạ đang theo đuổi.” Dừng một chút, lấy tay nâng cằm như đang suy tư, "Nàng không thích vòng tay tầm thường của nữ nhi, đế cắm hoa lần trước rất vừa ý nàng, lần này tốt nhất cũng là Duyện Châu, không, Hạ quốc độc nhất phẩm.”

Tô Thanh Hà khóe miệng co rút, nàng từ chỗ nào tìm được nhiều thứ độc nhất như vậy cho hắn?

Đem khối hoàng phỉ một lần nữa nhét về trong tay hắn, ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: "Thanh Hà mắt vụng tay yếu, không làm được. Xin Hàn công tử hãy tìm cao nhân khác.”