Edit&Beta: Miêu Trốn ở trong chăn Tiểu người què nhất định không chịu chui ra, Trương đồ tể nhìn thấy bảo bối của hắn buồn trong lòng liền đau đến không chịu được.(?)
“Ngoan bảo, chui ra đi.” Trương đồ tể ngồi trên mép giường nhẹ nhàng xoa xoa chăn, “Đừng buồn nữa mà.”
“Đừng đυ.ng đến ta!” Cả người Tiểu người què đều khí tức từ chối đến gần, liền cầm lấy chăn quấn người chặt hơn, “Chúng ta hòa li đi, ngươi đi cưới người khác, ngươi không cần lo cho cái thân tàn này của ta.”
“Ai nói!” Trương đồ tể liền ôm người lên ngay lập tức, gương mặt người trong chăn đỏ bừng, trong con ngươi còn có nước mắt, bộ dáng đáng thương đến muốn khóc rồi.
Tiểu người què quay đầu đi, chết sống không chịu để ý đến hắn.
“Ai nói ngươi tàn phế, ông đây liền chém chết hắn.” Trương đồ tể hung dữ nói, tay lại nhẹ nhàng xoa xoa mi mắt tức phụ, “Không cho nói hòa li, cũng không được nói cái gì mà cưới người khác có nghe không.”
Cả buổi trời Tiểu người què mới biệt biệt nữu mà quay đầu lại, hít hít mũi đem đầu dụi vào hõm vai của Trương đồ tể.
“Ngươi là người xấu.” Tiểu người què oán giận, “…… Chán ghét ngươi.”
——————
Tiểu người què nằm trong lòng Trương đồ tể mà nhỏ giọng oán giận.
Trương đồ tể liền dỗ bảo bối từng chút một, Tiểu người què lẩm nhẩm lầm nhầm trong miệng, còn chưa kịp chửi bậy thì đã bị chuyện khác thu hút sự chú ý.
Cái gì mà gà mái đã đẻ trứng, ngày mai có thể làm canh trứng cho hắn, lát thì nói mấy hài tử rất nỗ lực học tập, nhất định phải đem bánh để thưởng cho chúng nó.
Nghe y nói với mình mấy chuyện nhỏ nhặt trong nhà, Trương đồ tể mừng đến mức thở ra một hơi.
Hắn không thèm đại mỹ nhân của thôn đâu, hắn chỉ cần Tiểu người què thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
- --*---
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.