Đuôi rắn của hắn quấn lên ta, hai mắt mờ sương: “Điện hạ phải chịu trách nhiệm với ta.”
Ta sợ tới mức giật mình! Đây không phải là một hòa thượng đứng đắn! Hắn thậm chí còn không phải là người!
Một tháng trước, hắn còn lần Phật châu, mặt mày nghiêm chỉnh, giọng nói lạnh nhạt: “Thí chủ, bần tăng là người xuất gia, thỉnh tự trọng.” — Trích đoạn: “Bần tăng pháp hiệu Tĩnh Khánh.” Hắn dừng một chút, giọng nói nhỏ hơn: “Bần tăng không có ý nguyện hoàn tục.”
Đầu ta đầy vệt đen, hòa thượng này được cho một cây thang liền leo lên nóc nhà lật ngói, vậy mà…… vậy mà hắn dám nghĩ đến việc làm phò mã.
Ta đang muốn chửi ầm lên, đột nhiên trong tay ta có thêm một vật bằng tơ lụa, nhìn kỹ lại thì chính là cái yếm uyên ương màu đỏ thẫm của ta.
Tiếng khóc của ta đình trệ, run rẩy hỏi hòa thượng, thứ này từ đâu tới?
Hòa thượng dường như còn có chút đắc ý: “Bần tăng thấy khăn gấm này có chất liệu thượng thừa, bèn giặt sạch sẽ làm khăn dự phòng cho điện hạ.”