Chương 2: Hằng ngày (1)
Sáng sớm tinh mơ mở cửa lớn ra , Vô Trần cầm cây chổi bắt đầu quét lá rụng trước sân chùa
Từ xa có bóng hồng nhạt đang chạy tới ,trên tay là hai xiên hồ lô ngào đường đo đỏ ngon mắt
- Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng ta có món ngon cho ngươi nè !" người đó chạy tới trước mặt Vô Trần dơ lên hai xâu kẹo hồ lô tươi cười nhìn Vô Trần ý bảo mau cùng nàng ăn a
- Ai di đà phật, thí chủ tiểu tăng không ăn ngoại vật" nói thế nhưng nhìn xâu kẹo lạ mắt cũng thèm mà
- Ớ, ta vất vả sáng sớm chạy đi mua cho tiểu hòa thượng mà ngươi không ăn sao " Tiểu Linh bất mãn mân miệng
-Đa tạ thí chủ, tiểu tăng không có phúc hưởng " Vô Trần cúi đầu giọng tiếc nuối
- Ngươi không ăn vậy ta ăn" Tiểu Linh cầm một xâu kẹo ăn
- Ngon lắm a, ngọt ngọt giòn tan " Tiểu Linh nhìn tiểu hòa thượng đã thèm kia nhưng vẫn cứng rắn không ăn liền bất mãn sau đó đưa trước mặt Vô Trần
- Ngươi ăn a, bản quận chúa ra lệnh ngươi ăn" nàng cứng rắn ép buộc , tiểu hòa thượng cứu nàng bển nàng cũng muốn tiểu hòa thượng được ăn món ngon a, món này nàng rất thích, thích lắm á
- Vậy...đa tạ thí chủ " Vô Trần cầm lấy xiên hồ lô cắn một miếng sau đó nhai vài cái mắt sáng lên lại cắn thêm mấy miếng nữa
- Ngon không? " Tiểu Linh nhìn Vô Trần thăm dò
- Tiểu Quận chúa, ngon lắm!" Vô Trần gật đầu lia lịa , dù gì cũng chỉ mới là đứa trẻ ai mà không thích chứ lại nói từ nhỏ đã mồ côi được sư phụ cứu về chùa chăm sóc hằng ngày chỉ có ở trong chùa làm gì biết đến mấy món này
- Vậy lần sau ta mang cho ngươi tiếp a" Tiểu Linh vui vẻ nhìn Vô Trần
- Đa tạ quận chúa, ta không cần đâu " Vô Trần lắc đầu phản đối
- Ưm, ta phải về rồi phụ thân chỉ cho ta chơi một lát thôi, mai gặp lại a tiểu hòa thượng " Tiểu Linh nhì trời đã sáng bẳn liền vội vàng nói với Vô Trần rồi chạy đi
- Thí chủ đi thong thả" chào tạm biệt Tiểu Linh tiểu hòa thượng tiếp tục quét sân đầy lá