Chưởng môn là một lão già nửa người nửa tiên đang tu luyện ở nhân gian, tuổi tác lớn bao nhiêu thì chính bản thân ông ấy cũng không nhớ rõ, giống như Yểu Chi không nhớ nổi vì sao mình lại chết khi còn trẻ như vậy.
Chưởng môn là ân nhân cứu mạng của nàng, nghe nói lúc đó nàng nằm trong vũng máu, toàn thân đầy thương tích, là một người sắp chết.
Chưởng môn không thể thay đổi số mệnh, chỉ có thể mượn hoa hiến Phật, để nàng ký sinh trên thân cây, như vậy cũng không tính là thay đổi số mệnh của nàng, bởi vì nàng làm người thật sự đã chết rồi, hiện tại là một chậu cây cảnh.
Về phần vì sao lại là chậu cây khô héo, mà không phải là loài hoa quý hiếm, là bởi vì sơn môn bọn họ nghèo rớt mồng tơi, ngày thường lại lộn xộn, cơ bản là dựa vào việc nhặt nhạnh phế liệu mà sống, loại vật trang trí trong miệng của văn nhân nhã sĩ này là tuyệt đối không trồng nổi.
Sơn môn bọn họ ở nhân gian chỉ giỏi hai loại buôn bán, một là se duyên cho người ta, hai là lo liệu chuyện tang ma.
Lúc đó, đám sư huynh đệ bọn họ nghèo đến mức sắp không đủ ăn, chưởng môn mới nghĩ đến việc mở một ngôi miếu cầu duyên ở trước núi, dưới chân núi thì bán đất xây mộ, kiếm chút bạc lẻ.
Những công tử tiểu thư đến miếu cầu duyên đều còn trẻ tuổi, phần lớn đều không được như ý, luôn có một vài người cố chấp không sợ chết nhảy xuống núi.
Đại sư huynh Trừ Giai Sơn của nàng chính là như vậy, lúc nhảy xuống còn thoi thóp hơi tàn, chưởng môn nói dương thọ của hắn còn chưa hết, hỏi hắn có nguyện ý gia nhập sơn môn tu hành hay không, nghe nói lúc đó sư huynh đã đồng ý.
Vì vậy, chưởng môn đã bỏ ra một ít bạc mua con chó vàng sắp chết ở đầu làng, đưa hồn phách của sư huynh nhập vào con chó vàng đó.
Con chó vàng đó là chó già của làng bên cạnh, còn bị què một chân...
Sau đó, một công tử tốt đẹp liền biến thành chó...
Đối với người như sư huynh, Yểu Chi vô cùng bội phục, bởi vì hắn có dũng khí thật sự làm chó, từ xưa đến nay chỉ có một mình hắn.
Người khác nhiều nhất là nói suông, cùng lắm là thề độc, trừng phạt là biến thành chó, còn sư huynh Trừ Giai Sơn của nàng, là một dũng sĩ thực thụ!
Có làm chó, hắn cũng thật sự cam tâm tình nguyện.
Sự tích bi tráng như vậy đương nhiên là câu chuyện phiếm được các sư huynh đệ trong môn phái bàn tán nhiều nhất, hắn cũng xứng đáng trở thành đại sư huynh, bởi vì khí phách này không ai sánh bằng.
Tuy nhiên, theo lời của chính Trừ Giai Sơn, lúc đó hắn không phải muốn nhảy xuống vực, mà chỉ muốn ngắm cảnh để giải tỏa tâm trạng buồn bực, không ngờ lại trượt chân, cả cuộc đời cứ thế mà được giải thoát...
Hắn cũng không phải rất muốn đi theo một lão già thần thần bí bí, nhưng lão già này lại cố chấp, cứu hắn rồi còn biến hắn thành chó.
Nhưng dù sao cũng là ân cứu mạng, sư huynh vẫn rất cảm kích, bởi vậy tình cảm của sư huynh đối với chưởng môn rất phức tạp.
Sau đó rất lâu, sư huynh đối với chưởng môn đều là vừa yêu vừa hận, nghiến răng nghiến lợi, giống như vở kịch mà người ta thường hát.
Tình cảm phức tạp nhất trên đời chính là bởi yêu sinh hận, bởi hận sinh yêu, vừa yêu vừa hận, dây dưa không dứt.
Bởi vậy, trong thời gian tu luyện, trước miếu cầu duyên thường xuyên có thể nhìn thấy một chú chó vàng u sầu, trông vô cùng đáng thương.
Đương nhiên, đây không phải là thứ mà một chậu cây cảnh sắp khô héo như nàng có thể suy nghĩ, mỗi ngày nàng bận rụng lá đã đủ mệt rồi, lấy đâu ra tinh lực mà suy nghĩ về thứ văn học yêu hận gì đó?
Nàng cũng rất đáng thương, ít nhất sư huynh còn có thể tự do hành động, chạy còn rất nhanh, còn nàng hoàn toàn chỉ là một đạo cụ tạo không khí!
Sơn môn nghèo đến mức thiếu cả đạo cụ, đặc biệt là nơi làm ăn trăm công nghìn việc như bọn họ.
Chưởng môn thường xuyên dùng thuật che mắt để biến nàng lớn hơn một chút, làm đạo cụ tạo không khí, ban ngày thì đặt trước miếu cầu duyên, làm một cây ước nguyện cầu duyên, trên cành cây của nàng treo đầy dải lụa đỏ cầu nhân duyên của các nam thanh nữ tú, trông vô cùng náo nhiệt.
Còn khi ở khu đất xây mộ dưới chân núi, nàng chính là một cái cây cổ thụ cong queo treo đầy vải trắng, gió thổi qua tạo nên cảm giác âm u đáng sợ.
Vì vậy, trước miếu cầu duyên, tất cả mọi người đều nói nàng là thần thụ ban phúc, còn khi ở dưới chân núi, tất cả mọi người đều nói nàng mọc xiên vẹo, vô cùng xui xẻo.
Khiến cho một khoảng thời gian đó nàng vô cùng mâu thuẫn.
Chưởng môn nói đó là do những người phàm kia không nhìn thấu được bản chất bên trong, xui xẻo hay may mắn, đều không liên quan gì đến cái cây như nàng.
Nàng đã là một cái cây vĩ đại, hỉ nộ ái ố cả đời người đều do nàng bao thầu, đối với nàng mà nói là một công đức, đối với kiếp cây như nàng là vinh hạnh to lớn.