Biên tập: B3“Ở đây, ở đây.”
Thiếu nữ bị tiếng gọi này làm cho sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại rồi dùng giọng điệu tức giân quở trách đối phương, “Suýt chút nữa thì doạ chết em.” Mặc dù quở trách, nhưng ánh mắt hoàn toàn không có ý này.
Thiếu niên núp sau thân cây bước ra ngoài, vẻ mặt rất chi là đắc ý, “Thấy chưa, anh lại thành công vào được trường nữ sinh, hơn nữa còn thành công gặp được Nguyên Nguyên.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Địch Nguyên nhanh chóng ửng đỏ, cho dù đã bị Thư Cửu Diệp gọi tắt tên mình mấy lần, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ, có lúc còn hận không thể bịt miệng hắn lại.
“Hình như dạo này Luyện Chi cũng phát hiện ra sự khác thường của em.” Nghĩ đến đây, vẻ mặt cô buồn bã thấy rõ.
Thư Cửu Diệp nở nụ cười ngây thơ nhưng ngày thường, “Vậy thì thế nào, chẳng phải chúng ta là đôi tình nhân nghiêm túc sao?”
“Tình nhân? Anh lại học được cái từ kiểu mới này ở đâu vậy?” Tô Địch Nguyên dậm dậm chân.
Đáng tiếc thiếu niên ngây thơ này không hiểu được tâm tư của thiếu nữ trước mặt, “Blair dạy anh, người ngoại quốc đều dùng từ này cả.”
“Đúng là ngốc nghếch.” Tô Địch Nguyên hừ một tiếng, nhưng lại nhanh chóng bật cười, nụ cười tươi sáng rực rỡ.
***
Ngày đi viếng mộ, trời vẫn còn mưa phùn, Tô Địch Nguyên mặc sườn xám đen, không trang điểm mà chỉ cắm một đoá hoa trắng bên tóc mai. Nha hoàn bên cạnh nơm nớp run rẩy che ô cho vị thái thái Thư gia trẻ tuổi này.
Thư Cửu Diệp đi đằng trước, dáng người cao ngất, vẻ mặt đau thương. Người thanh niên ngây thơ đang khổ sở đi một mình trong màn mưa, càng khiến Tô Địch Nguyên thêm yêu người thanh niên này.
Hắn vĩnh viễn ngây thơ vô tội như vậy.
Ban đầu hắn sẽ dùng sự ngây thơ để lừa gạt mình, rồi đem mình làm tế phẩm cống ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Tô Địch Nguyên cười khẽ.
Nha hoàn bên cạnh lập tức run rẩy.
Rốt cuộc khi đã đến được mộ phần của Thư lão gia, bả vai không mấy cường tráng của Thư Cửu Diệp tựa hồ không chịu nổi cái cảnh con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn, phịch một tiếng quỳ xuống trước mộ phần đắt giá, lúc sinh thời Thư lão gia rất được coi trọng, nên sau khi chết cũng không có ai dám bạc đãi ông, có lẽ nỗi tiếc nuối duy nhất trong đời này của ông đó là trước khi chết cũng không được thấy mặt con trai mình.
Thư gia đông người, nhưng lại toàn đàn bàn.
Một đám đàn bà trang điểm ăn mặc tinh xảo dành cả cuộc đời để sống trong căn nhà cũ.
Đột nhiên Tô Địch Nguyên lại nhớ đến Thư lão gia trước khi lâm chung, cô ngồi bên giường ông, những người khác đều bị ông cương quyết đuổi ra ngoài, bao gồm cả Thư gia A Mỗ mạnh mẽ cả đời, cũng phải cúi đầu trước con trai mình lúc lâm chung.
Tô Địch Nguyên lẳng lặng nhìn Thư lão gia phong độ cả đời, lúc này lại không thể che giấu được khi cái chết sắp đến gần, Thư lão gia thở hổn hển, “Địch Nguyên, coi như ta cầu xin cô, đừng hận Thư gia, đừng hận A Cẩm.”
Tô Địch Nguyên giúp Thư lão gia sửa sang lại chăn, dịu dàng đáp, “Lão gia, người yên tâm.”
Biểu tình của Thư lão gia như khóc, “Địch Nguyên, buông bỏ thù hận, cô sẽ sống vui vẻ hơn.”
Động tác của Tô Địch Nguyên hơi khựng lại, rất nhanh liền thu tay về, nụ cười trên mặt cô vụt tắt, ánh mắt lạnh lẽo chưa từng thấy, “Lão gia, người con nhớ con của tôi không? Đứa trẻ chết yểu đáng thương đó, ngay cả gia phả cũng không được vào, trước khi chết còn không được đặt tên, lão gia, người vẫn nhớ nó đã chết thế nào chứ?” Nói đến đây, vành mắt Tô Địch Nguyên đỏ lên, “Nó còn chưa được mở mắt nhìn qua thế giới này, vì danh tiếng của Thư gia mà A Mỗ căn bản cũng không có ý định cho nó ra đời, sai người đè tôi ra rót thuốc, ha ha, nhưng nó là con trai của A Cẩm.”
Bàn tay Thư lão gia giật giật, dường như muốn nắm tay Tô Địch Nguyên, Tô Địch Nguyên liền rụt tay lại.
“Địch Nguyên, đừng… đừng hận.”
Tô Địch Nguyên lau sạch nước mắt bất chợt rơi xuống, đời này cô chỉ còn lại nỗi hận mà thôi.
Cô nâng mắt nhìn lên bầu trời u ám, khi còn là thiếu nữ, cô cảm thấy cái gì cũng tốt, trời mưa thì mát mẻ, trời nắng thì rực rỡ náo nhiệt, mưa to thì như thác đổ tráng lệ, ngày không trăng thì thấy lòng yên tĩnh, nhìn thấy một con chó nhỏ cũng ngạc nhiên, chuyện gì cũng phải chia sẻ với Luyện Chi. Mà bây giờ, Luyện Chi cũng đã sớm rời xa mình.
Nha hoàn bên cạnh sợ hãi yếu ớt gọi Tô Địch Nguyên, “Thái thái, đến người rồi.”
Tô Địch Nguyên nhận lấy hương từ tay hạ nhân, bước chân chậm rãi nhưng kiên định đi đến trước bia mộ xanh ngọc, Thư gia A Mỗ vẫn đứng bên cạnh khóc đến mức thở không ra hơi bỗng căm hận lên tiếng, “Sao phải che ô cho ả, cất đi, đáng lẽ lúc đi Phong nhi cũng nên mang con ả lẳиɠ ɭơ này đi cùng luôn mới đúng.”
Thư Cửu Diệp nhíu mày, “Bà nội.”
Từ khi Tô Địch Nguyên vào cửa Thư gia, mấy lời làm nhục này cô đã nghe không ít nên đã sớm quen.
Cô tự động đi ra khỏi chiếc ô, không muốn để cho nha hoàn vô tội kia bị liên luỵ, nhìn bức hình trước bia mộ, cô mím chặt môi, nâng hương lên bắt đầu vái lạy.
Một lạy, cầu lão gia ở dưới đó được thoải mái.
Hai lạy, cầu lão gia ở dưới đó, nếu có gặp đứa trẻ kia thì hãy chăm sóc nó.
Ba lạy, cầu…
Tô Địch Nguyên đứng thẳng người, ánh mắt không hề che giấu mà nhìn thẳng sang Thư Cửu Diệp ở bên cạnh, người đàn ông này, hơn hai mươi năm cơm áo không lo, hắn ưu nhã như vậy, là một quý ông theo tân phái, lúc này đáy mắt hắn dâng lên nỗi bi thương như thuỷ triều, nhưng vẫn đầy phong thái.
Cầu Thư Cửu Diệp đã từng thật lòng yêu tôi.
Tô Địch Nguyên xoay người, nha hoàn đứng sau lại vội vàng đi tới che ô cho vị thái thái Thư gia trẻ tuổi xinh đẹp này.
Sau khi đi viếng mộ về, Thư gia A Mỗ liền ngã bệnh, hơn nữa còn là bệnh nặng không dậy nổi.
Thân là con dâu, Tô Địch Nguyên phải ở bên hầu hạ, phục vụ Thư gia A Mỗ chẳng hề dễ chịu chút nào, mấy ngày sau đó, Tô Địch Nguyên gầy đi hẳn một vòng, cằm càng thêm nhọn.
Chỉ vì nằm ngủ bị ho khó chịu mà Thư gia A Mỗ cũng nổi giận, ném bát thuốc mà Tô Địch Nguyên bưng đến trước mặt bà, “Khụ khụ, cô đây là muốn gϊếŧ chết ta chứ gì? Khụ khụ, trước đây Phong nhi là bị cô làm mờ mắt, nhưng ta thì không, khụ khụ.”
Tô Địch Nguyên vẫn cứ luôn bình tĩnh, đó chính là bản lĩnh của căn nhà cũ này, biến phong thái của toàn bộ những ai bước vào đây trở thành giống như nó, tử khí âm trầm, ngày thường đám hạ nhân cũng không dám tuỳ ý phát biểu, lúc đi bộ cũng gần như không phát ra âm thanh.
“A Mỗ, thân thể là của ngài.”
Thư gia A Mỗ nhìn cô căm tức, “Ta… đương nhiên ta biết, nếu như ta cũng đi rồi, cô càng không thèm kiêng dè mà quyến rũ A Cẩm đúng không?”
Tô Địch Nguyên mỉm cười, “A Mỗ, ta là mẹ của A Cẩm, tuy là mẹ kế.”
Hết chương 6.
Lời của Bê Ba: Chắc cũng có nhiều người đọc là hiểu ngay rồi nhưng cũng có người không hiểu nên Bê phải chú thích cho mọi người, đó là bộ truyện này được lấy bối cảnh khi Trung Quốc đang chuyển mình từ chế độ phong kiến sang dân chủ, kiểu như là thời kỳ đầu của dân quốc ấy. Nên Bê mới dùng cách xưng hô nửa cũ nửa mới thế này.