Chương 27: Muốn Thu Ta Làm Đồ Đệ? Các Ngươi Có Tư Cách Sao?

Tổng cộng năm người.

Lý Như Ý và Uông Hải đều có tu vi là Thần Thông cảnh tầng bảy.

Tên đồ đệ đàn bà kia của Lý Như Ý thì có tu vi Linh Hải cảnh tầng sáu, hai đồ đệ đi theo Uông Hải thì có tu vi Linh Hải cảnh tầng năm.

Tu vi Thần Thông cảnh ở lãnh thổ Quảng Nguyên mà nói, đã được coi là rất lợi hại.

Ít nhất thì thế lực tông môn của bọn họ mạnh hơn Võ Thần Tông của Võ Ngôn Liệt không ít.

Sau khi đi vào đỉnh núi, hai người Lý Như Ý và Uông Hải đều có phần kinh ngạc.

Bọn họ thực không ngờ nơi này lại có một tòa miếu thờ.

Sau đó bọn họ đồng thời nhìn thấy Kinh Như Tuyết, và cả Tiểu Bạch Tiểu Vũ đang đùa giỡn cùng với Kim Cầu.

"Hít....!"

Con ngươi hai người đồng loạt co rụt lại.

Toàn thân cô gái này linh tính bức người, Linh Hải giống như một đóa tử liên nở rộ đang điên cuồng hút linh khí quanh mình vào. Mà đôi mắt kia lại càng tràn đầy vẻ trí tuệ tuyệt đỉnh, làm cho người khác chỉ cần liếc nhìn một cái thì sẽ thất thần chìm vào đó.

"Cô gái này có thiên phú cỡ nào chứ?" Uông Hải trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy hoảng sợ hỏi.

Mà trong ánh mắt Lý Như Ý đứng bên cạnh đã toát lên vẻ tham lam nóng rực.

"Thiên tư bậc chín! Tuyệt đối là thiên tư bậc chín! Không ngờ trong lãnh thổ Quảng Nguyên ta lại có được người có thiên tư vô song như thế! Cô gái này về sau nhất định sẽ bước tới Đế cảnh!"

Nghe Lý Như Ý nói vậy... ánh mắt Uông Hải cũng trở nên cuồng nhiệt nóng bỏng.

Thiên tư bậc chín đó!

Đó là thiên tư mà gã chỉ gặp được trong sách, không ngờ hôm nay lại có thể tận mắt nhìn thấy!

Cô gái này, gã nhất định phải thu về tông môn!

Có nàng rồi, Trường Nhạc Tông còn lo không thể khống chế lãnh thổ Quảng Nguyên sao?

Chỉ cần thời gian mấy trăm năm thôi, tất cả tông môn thế lực trong lãnh thổ Quảng Nguyên đều phải tôn Trường Nhạc Tông của gã làm người đứng đầu!

Lý Như Ý cũng có ý tưởng như vậy.

"Cô bé, ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy hay không?" Lý Như Ý đoạt trước một bước, dùng giọng điệu khẩn cấp hỏi Kinh Như Tuyết.

Giờ phút này, trong mắt lão chỉ có Kinh Như Tuyết mà thôi, tất cả những thứ khác lão hoàn toàn chẳng muốn chú ý tới nữa.

Uông Hải nheo mắt, cũng xông lên nói theo: "Cô bé, ta là tông chủ Trường Nhạc Tông - Uông Hải, tu vi là Thần Thông cảnh tầng bảy. Trường Nhạc Tông của ta thành lập đã ngàn năm, vững vàng không ngã, thực lực cường đại, công pháp chiến kỹ vô số. Ngươi có bằng lòng gia nhập tông môn của ta không?"

Lúc này ánh mắt Lý Như Ý nhìn Uông Hải đã trở nên tối tăm, trên người đã bắt đầu phát ra sát ý.

Vì một người có thiên tư bậc chín, đừng nói là trở mặt, cho dù là hai tông khai chiến sinh tử cũng là chuyện có thể.

Vẻ mặt Kinh Như Tuyết không chút thay đổi nhìn năm người trước mặt, cười lạnh một tiếng.

"Muốn thu ta làm đồ đệ? Các ngươi có tư cách đó sao?"

Nghe thấy nàng nói vậy, mặt Lý Như Ý và Uông Hải đều biến sắc, trong mắt lóe lên tia hung ác.

"Sư phụ... mọi người nhìn thứ trên đầu con khỉ yêu kia đi!" Lúc này, tên đệ tử đàn bà của Lý Như Ý - Trương Lan Lan tay phải thì là thế lan hoa chỉ, ngón trỏ tay trái thì đè vào môi khẽ kêu lên.

Hai người kia đồng thời nhìn qua, sắc mặt lập tức đại biến.

"Đó... Đó là thứ trong truyền thuyết... Linh đan tiên thiên? Làm sao có thể! Làm sao có thể có chứ?" Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Lý Như Ý đã tràn ngập hoảng sợ, thậm chí giọng nói cũng ẩn chứa sự run rẩy.

"Lý tông chủ, cô bé này ta nhường ông, Linh đan kia lão tử muốn!"

Uông Hải lập tức vọt tới.

So sánh với việc bồi dưỡng được một cường giả Đế Cảnh, gã càng muốn lấy được Linh đan tiên thiên hơn!

Thấy Uông Hải dẫn đầu ra tay, Lý Như Ý hừ lạnh một tiếng, cũng nhanh chóng bỏ qua Kinh Như Tuyết mà lao tới.

Lúc này, hai tên đệ tử kia của Uông Hải muốn ra tay ngăn cản Lý Như Ý, nhưng lại bị Trương Lan Lan cản trở.

"Tất cả bảo bối ở nơi này đều là của sư phụ ta, hai vị ca ca đây đừng có mơ tưởng tới." Trương Lan Lan liếc mắt đưa tình nói.

Hai tên đệ tử Trường Nhạc Tông sởn da gà toàn thân, sắc mặt hung ác, lập tức động thủ.

Kinh Như Tuyết thấy Lý Như Ý và Uông Hải nhanh chóng lao về phía mình, thân thể lập tức lui về phía sau, đi tới bên cạnh Tu Thần.

"Thầy, ta không phải đối thủ của bọn họ." Kinh Như Tuyết hổ thẹn nói.

Tu Thần cười ha ha nói: "Không, ngươi đánh được."

"Hả?" Kinh Như Tuyết có phần sửng sốt.

"Ta nói ngươi đánh được là ngươi đánh được, đi đi." Tu Thần nói.

Kinh Như Tuyết nhìn Tu Thần, gật đầu thật mạnh.

Bây giờ nàng rất tin tưởng Tu Thần, hắn đã nói vậy thì nhất định là vậy, cứ đi thôi!

Hai tay Kinh Như Tuyết mở ra, chân khí màu tím vờn quanh người nàng, thân thể nàng hóa thành một luồng hư ảnh nhanh chóng cản trước mặt hai người kia.

Uông Hải cười xòa một tiếng. Tuy rằng Kinh Như Tuyết có thiên phú kinh người, nhưng thực lực hiện tại cũng chỉ mới là một Linh Hải cảnh tầng chín, gã chỉ cần một tát cũng có thể thu thập xong.

"Cút ngay!" Uông Hải khẽ quát một tiếng, vung tay phải lên.

Sau đó gã ngây dại.

Không có gì cả.

Chân khí đâu?

Chân khí của gã đâu?

Đối với người chỉ có tu vi Linh Hải cảnh, gã chỉ cần chấn động chân khí thôi cũng có thể đánh bay rồi! Nhưng bây giờ, toàn thân Uông Hải đều choáng váng.

Bản thân gã giờ phút này thật sự giống như một phàm nhân, không cảm thụ được bất kỳ tia chân khí nào.

Mà lúc này Lý Như Ý đã đuổi kịp, băng qua đỉnh đầu Uông Hải.

"Ha ha ha! Uông tông chủ, Linh đan tiên thiên này lão phu nhận nhé!" Lý Như Ý cười to ba tiếng.

Nhưng lão vừa mới dứt lời, thân thể bỗng nhiên trầm xuống, sau đó toàn thân lão trực tiếp rớt xuống từ không trung, tạo thành tư thế chó ăn phân giống như con rùa úp trước mặt Kinh Như Tuyết.

Kinh Như Tuyết: ???

Uông Hải: ???

Trương Lan Lan: ???

Trong lúc nhất thời, không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

028: Biến tràng cảnh đánh nhau huyễn huyền thành một vụ ẩu đả võ hiệp

Một trường hợp vô cùng xấu hổ.

Trương Lan Lan và hai tên đệ tử của Uông Hải đứng sau cũng ngừng tay.

Trương Lan Lan nhìn sư phụ mình giống như con rùa quỳ rạp trên đất không hề nhúc nhích, trong nháy mắt cảm thấy ấm ức, hốc mắt cũng đã đỏ lên.

Lý Như Ý chính là thần tượng của y!

Cả đời này, y đều coi Lý Như Ý là người yêu nhất.

Nhưng hiện tại, lão lại đang cúi đầu trước chân của một nữ nhân khác!

Kinh Như Tuyết nhìn Lý Như Ý dưới chân, mày liễu khẽ nhíu lại, đá một cước vào sườn lão.

"A...!"

Lý Như Ý kêu thảm một tiếng, cả người bay lên không trung sau đó ngoan ngoãn rớt xuống, lăn lông lốc vài vòng mới dừng lại được, rồi nôn ra từng ngụm từng ngụm máu đen.

"Sư phụ! Nữ nhân xấu xa! Ngươi dám đả thương sư phụ ta! Ta liều mạng với ngươi!"

Trương Lan Lan thấy thảm trạng của Lý Như Ý, hai mắt lập tức đỏ bừng lên, tay phải cầm kiếm bạc đâm tới.

"Bụp!"

Kinh Như Tuyết tát qua một cái, đánh bay Trương Lan Lan, khiến toàn bộ răng nanh y đều bể nát.

"Làm sao có thể! Làm sao có thể! Tu vi của ta đâu? Chân khí của ta đâu?" Uông Hải thì vẫn còn nhìn hai bàn tay của mình, vẻ mặt hốt hoảng không thôi.

Gã hoàn toàn không cảm nhận được một tia chân khí nào, toàn bộ thần thông hay pháp tướng đều không còn cái gì.

Gã nhìn thoáng qua Lý Như Ý và Trương Lan Lan đang quỳ rạp trên đất rêи ɾỉ yếu ớt cách đó không xa, trong lòng càng thêm run sợ.

Nơi này có điểm cổ quái!

Toàn bộ tu vi của bọn họ đều bị áp chế!

Vừa rồi, Trương Lan Lan lao lên trước là chạy từng bước một về phía Kinh Như Tuyết.

Hình tượng như vậy rõ ràng là biến một cảnh tượng đánh nhau huyền huyễn thành quần ẩu kiểu võ hiệp...

Thật sự quá đáng sợ!

"Ngươi... Rốt cuộc ngươi đã làm gì chúng ta?" Uông Hải mang vẻ mặt tái nhợt hỏi Kinh Như Tuyết.

Kinh Như Tuyết lại không hề biến sắc, lui về sau một bước, thân thể hơi hơi cúi đầu.

Tiếp đó, bóng dáng Tu Thần bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

Uông Hải nhìn thấy Tu Thần thuấn di mà tới, thì hít mạnh một hơi.

"Ngươi... Ngươi là Đế cảnh?" Giờ phút này, Uông Hải chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng.

Đối với Tu Thần, ngay từ đầu Uông Hải đã nhìn thấy, nhưng vì không cảm nhận thấy chút tu vi nào trên người Tu Thần, nên gã cũng chỉ liếc một cái rồi không chú ý tới nữa.

Trong suy nghĩ của Uông Hải, loại người phàm tục như vậy, có thể được cường giả Thần Thông cảnh như gã liếc nhìn một cái, đã được coi là phúc khí lắm rồi.

Nhưng ai ngờ, đối phương thế mà lại giả heo ăn thịt hổ?

Người không bắt mắt như vậy lại là lão đại mạnh nhất!

Hiện tại Uông Hải vô cùng hối hận.

Gã quả thực là bị ý niệm tham lam trong đầu làm mờ con mắt.

Thiên tư bậc chín, Linh đan tiên thiên, hai thứ đồ này tùy tiện xuất hiện ở bất kỳ nơi nào cũng có thể dẫn tới một hồi gió tanh mưa máu.

Vậy mà hiện tại lại đồng thời xuất hiện ở đây, chẳng lẽ không có cường giả tồn tại sao?

Lý Như Ý nằm sấp ở một bên cũng mang vẻ mặt xám như tro tàn, điều thống khổ nhất, sỉ nhục nhất của lão là một đá kia.

Lão bị một nha đầu Linh Hải cảnh đá tới trọng thương!

Cường giả Thần Thông cảnh!

Bị một Linh Hải cảnh đá một cước! Trọng thương tới hộc máu không thể đứng lên nổi!

Chuyện này mà truyền ra ngoài? Mặt lão mang đi quét rác được rồi!

Lão không sống nổi nữa, thật sự không sống nổi nữa.

Nếu tin tức này truyền đi, người khác sẽ khinh thường lão tới cỡ nào?

"Sư phụ, nên xử lý bọn họ như thế nào ạ?" Kinh Như Tuyết hỏi.

Sư phụ?

Thầy?

Quả nhiên đây mới là lão đại!

Có thể thu một người thiên tư bậc chín làm đệ tử, sao có thể là người thường chứ?

Chỉ dựa vào khả năng dịch chuyển tức thời kia cũng có thể nhận ra, đối phương ít nhất là cường giả Đế cảnh.

Hơn nữa hắn còn có Linh đan tiên thiên, e là không chỉ dừng lại ở cường giả Đế cảnh.

Giờ khắc này, trong lòng Uông Hải và Lý Như Ý tràn đầy bi thương tuyệt vọng.

Từ khi nào mà lãnh thổ Quảng Nguyên bọn họ xuất hiện một cường giả tuyệt thế như vậy chứ?

Vì sao từ trước tới giờ bọn họ chưa từng nghe nói qua?

Tu Thần cười ha ha, đứng trước mặt Uông Hải, nhướn mày một cách trêu tức nhìn đối phương.

"Tiểu bằng hữu quá ngốc rồi, đến địa bàn của lão phu nhìn thấy bảo bối, vậy mà lại không hề suy nghĩ đã lập tức lao lên đoạt. Ngươi làm thế nào mà sống được tới bây giờ vậy?"

Người này mà đem so sánh với con hổ yêu lúc trước, quả thực là ngu ngốc tới cực điểm.

Cho nên nói, hổ yêu có thể từ một con hổ nhỏ tu luyện tới Hóa Hình ở trong sơn mạch Thiên Loan nguy cơ trùng trùng này, không phải là không có đạo lý.

Ít nhất người ta là vô cùng cẩn thận, quả thực là cẩn thận đến quá mức.

"Tiền... Tiền bối tha mạng... Tiểu nhân nhất thời ngu muội, nổi lòng tham. Tiểu nhân đáng chết, mong tiền bối đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân một cái mạng chó." Uông Hải vội vàng xin tha.

"Muốn ta không gϊếŧ ngươi sao? Cũng được."

Tay phải Tu Thần túm vào trong không trung.

Kim Cầu đang ngồi trên đầu Tiểu Bạch trong lương đình ngay lập tức bị giật tới, xuất hiện trong tay Tu Thần.

"Ô ô?" Kim Cầu mang vẻ mặt ngơ ngác.

"Ngươi biết nó sao?" Tu Thần hỏi.

Giờ phút này, hắn đã che chắn toàn bộ người xung quanh, đối thoại giữa hắn và Uông Hải chỉ có hai người bọn họ nghe thấy được.

Xem bộ dạng đối phương thì rõ ràng gã biết Kim Cầu là cái gì, cho nên Tu Thần muốn hỏi một chút. Chỉ là chuyện như vậy thì không nên để lộ ra ngoài, chỉ nên để cho người sắp chết biết được thôi.

Kinh Như Tuyết nghi hoặc nhìn Tu Thần, không biết hắn muốn làm gì, nhưng mà nàng cũng không hỏi nhiều.

Đối với nàng mà nói, bất cứ chuyện gì mà Tu Thần làm, bọn nàng đều là ủng hộ và ủng hộ, không hề có bất kỳ ý kiến nghi ngờ nào.

"Dạ biết... biết..." Uông Hải đưa mắt nhìn Kim Cầu, vội vàng thu lại chút tham làm trong đáy mắt.

"Nói thử xem." Tu Thần cười nói.

Uông Hải dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn Tu Thần, sau đó chợt đổi thành bộ mặt chua xót nói: "Tiền bối, ngài xem... Vấn đề ngài hỏi có lẽ ta biết, nhưng chắc chắn không thể chính xác, kỹ càng tỉ mỉ như ngài được. Ngài xem lão nhân gia ngài lợi hại như vậy, gạo ăn...."

"Rầm!"

"A...A...!"

Uông Hải còn chưa nói hết câu, thất khiếu đã phun ra lửa, trong nháy mắt lửa đã lan ra đốt toàn thân gã.

Ngọn lửa này dũng mãnh tiến ra từ trong thân thể Uông Hải, hơn nữa người chung quanh hoàn toàn không cảm thấy nhiệt độ của nó, giống như nó chỉ đốt một mình Uông Hải.

"Nói quá nhiều."

Tu Thần đứng dậy đi về phía Lý Như Ý.

029: Nhưng đồ đệ của ta muốn gϊếŧ ngươi!

Uông Hải vẫn đang kêu thảm, hiện giờ đã hóa thành một ngọn lửa, tiếng kêu tê tâm liệt phế vang vọng khắp nơi, khiến người nghe cảm thấy da đầu run rẩy.

Hai tên đệ tử kia của gã lúc này động cũng không dám động, toàn thân phát run đứng nguyên tại chỗ, thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn Tu Thần một cái.

Điều này khiến Kinh Như Tuyết cảm thấy bọn họ vô cùng hèn mọn.

Cùng là đồ đệ, ít nhất cái tên đàn bà kia còn có tình có nghĩa hơn nhiều, còn dám xông lên phản kháng.

Tu Thần đi tới trước mặt Lý Như Ý, sau đó ngồi xổm xuống.

"Nhìn thấy kết cục của thằng ngốc kia chưa? Ta hỏi ngươi đáp không được nhiều lời." Tu Thần nói.

Lý Như Ý theo bản năng nhìn thoáng qua chỗ Uông Hải.

Lúc này nửa người dưới của Uông Hải đã thành tro bụi, nhưng lại chưa chết được vẫn còn phải nhận tra tấn.

Quả thực thảm tới phẫn nộ!

Lý Như Ý nuốt nước miếng thật mạnh, sau đó điên cuồng gật đầu.

"Nói ra hiểu biết của ngươi về Linh đan tiên thiên." Tu Thần ôm lấy Kim Cầu nói.

Kim Cầu bị Tu Thần ôm lấy có vẻ rất không vui, vẫn luôn kêu ô ô.

"Còn kêu nữa ta sẽ ăn ngươi." Tu Thần nhìn thoáng qua Kim Cầu nói một câu.

"Ô!" Kim Cầu lập tức không dám kêu nữa, nhưng lại đóng ánh mắt lại.

"Ta cũng chỉ biết được Linh đan tiên thiên này từ trong một bản sách cổ. Tương truyền, trong thiên địa có một vài thánh địa linh khí nồng đậm sẽ dựng dục ra linh dược Thiên giai. Mà linh dược kia trải qua nhiều năm tháng trưởng thành trong linh khí nồng đậm sẽ sinh ra linh tính, dựng dục linh thai."

"Linh thai này đã hấp thu tinh hoa linh khí thuần túy nhất thiên địa mà thành, lấy dược thảo hóa đan, sử dụng linh năng kim sắc hộ xác tạo ra hình dáng như quả cầu, che chở linh đan tiên thiên đang biến hóa bên trong. Chờ tới lúc Linh đan phá vỏ mà ra thì nó sẽ trở thành tuyệt phẩm Thánh đan tiên thiên trong truyền thuyết, một khi cường giả đỉnh cấp luyện hóa nó xong sẽ có cơ hội bước vào Thánh Vương cảnh!"

"Mà tu luyện giả bình thường sau khi dùng nó có thể cải tạo thiên phú bản thân, nhất định đạt được thiên tư bậc tám trở lên, thậm chí có xác suất rất lớn trở thành thiên tư bậc chín chí tôn!"

"Tiền bối... Vãn bối thật sự sai lầm rồi, cầu ngài thả cho tiểu nhân một con đường sống. Chỉ cần tha cho tiểu nhân một mạng hèn này, về sau chỉ cần một câu nói của ngài, ta băng sông vượt lửa cũng không chối từ!"

Sau khi nói rõ hiểu biết của mình về Linh đan tiên thiên, Lý Như Ý lập tức lên tiếng cầu xin tha thứ.

Lúc này Tu Thần mới hiểu ra.

Bảo sao sau khi thấy Kim Cầu, hai người này đều biến thành kẻ ngu ngốc cứ thế lao lên. Thì ra là như vậy.

Người tu luyện bình thường, sau khi dùng Kim Cầu có thể cải tạo lại thiên phú bản thân, hơn nữa thấp nhất cũng là bậc tám! Chẳng những thế còn có tỷ lệ trở thành thiên tư bậc chín giống như Kinh Như Tuyết hiện giờ nữa.

Còn cường giả dùng xong lại có cơ hội bước vào Thánh Vương cảnh.

Tu Thần mơ hồ nhớ rằng, tu vi đỉnh cấp của thế giới này chính là Thánh Vương cảnh.

Không ngờ tên nhóc này lại biếи ŧɦái, đáng giá tới như vậy!

Khó lường, khó lường, nghe xong hắn cũng không nhịn được muốn ăn nó, nhưng mà hình như tác dụng cũng không lớn lắm.

Thánh Vương hay không phải Thánh Vương, chả phải cũng như nhau sao?

Đi vào trong lĩnh vực của hắn thì vẫn phải quỳ gọi hắn là ông nội.

Hơn nữa, công năng cải tạo thiên phú thân thể này đối với Tu Thần mà nói cũng là rác rưởi.

Dùng xong chỉ là có cơ hội trở thành thiên phú bậc chín thôi, chứ không nhất định.

Còn hắn điểm hóa thì 100% trở thành thiên phú bậc chín đó.

"Đi đi, ta không gϊếŧ ngươi." Tu Thần mỉm cười đứng dậy, xoay người rời đi.

Lý Như Ý nghe thấy hắn nói vậy, vẻ mặt vô cùng kích động.

Đại năng siêu cấp như vậy chắc chắn nói lời giữ lời! Bản thân xem như có thể bảo vệ được một mạng này rồi!

"Nhưng đồ đệ của ta muốn gϊếŧ ngươi, ta cũng không có cách nào cả." Tu Thần đi được vài bước quay đầu lại, nhếch miệng cười.

Lý Như Ý vừa cảm thấy may mắn vì thoát được một kiếp, sau khi nghe thấy Tu Thần nói những lời này thì con mắt trợn tròn như muốn nứt ra, toàn thân bởi vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy.

Kinh Như Tuyết chậm rãi bước tới, mặt không chút thay đổi đánh một chưởng không nghiêng không lệch về phía đầu Lý Như Ý đang nằm trên mặt đất.

Ba người còn lại thì bị Kinh Như Tuyết chém chết trong vòng ba hơi thở.

Toàn bộ quá trình Kinh Như Tuyết đều không nói câu nào, khuôn mặt lạnh lùng vô tình, hành động đơn giản thô bạo, hoàn toàn không dây dưa.

Tu Thần cầm Kim Cầu trở lại lương đình, ngồi xuống, nhìn tên nhóc trong tay.

Như vậy xem ra, tên ngày hôm qua chắc là một tồn tại siêu cấp trâu bò rồi. Tên đó nói vật nhỏ này là của y, vậy hẳn là đã sớm giam cầm nuôi dưỡng, chỉ là không biết vì sao để cho nó trốn thoát được.

Quan trọng nhất là bảo bối như vậy lại bị bản thân nẫng đi mất, tên kia chắc chắn sẽ không hết hy vọng, có lẽ rất nhanh sẽ tìm tới cửa.

Nhưng mà Tu Thần lại không lo lắng chút nào.

Gϊếŧ hóa thân của ngươi không có kinh nghiệm, vậy gϊếŧ bản tôn của ngươi chắc sẽ rơi ra rất nhiều kinh nghiệm chứ nhỉ?

Nghĩ tới đây, hắn đã có chút không đợi được nữa.

"Tên kia là cần nhờ ngươi mới bước vào Thánh Vương cảnh sao? Xem ra ngươi rất trâu bò nhỉ." Tu Thần nhìn Kim Cầu, chậc chậc nói.

"Ô ô ô!"

Kim Cầu phát ra âm thanh kiêu ngạo, giống như đang nói: Ngài cứ nói giỡn rồi, bản Cầu Cầu vốn đã trâu bò rồi!

Tu Thần cười ha ha, gõ gõ vỏ ngoài của tên nhóc này, sau đó vứt nó xuống.

"Ngaoooo!"

Kim Cầu rơi xuống mặt đất, thì lập tức hung hăng vọt về phía Tiểu Bạch và Tiểu Vũ.

Hiện tại hai tên kia đã bị Kim Cầu ngược đãi thành sợ, tu vi của hai đứa bọn chúng hoàn toàn không phải đối thủ của Kim Cầu, cho nên bị nó đè ra mà đánh.

Thấy Kim Cầu lăn về phía mình, chúng nó sợ tới mức chạy tán loạn khắp nơi. Chỉ là càng chạy Kim Cầu càng đuổi tới vui sướиɠ, ba tên này đùa tới gà bay chó sủa, vô cùng náo nhiệt.

Kinh Như Tuyết nhìn ba tên đùa giỡn với nhau, trên mặt hiện lên ý cười ấm áp, sau đó nàng nhìn về phía bóng lưng Tu Thần, khóe miệng cũng cong lên.

Có một sư phụ thực lực thần bí khó lường khiến người ta sùng bái kính trọng, lại có mấy vật nhỏ nghịch ngợm gây sự, nàng có một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có tràn ngập trong lòng.

"Nếu như có thể vĩnh viễn như vậy, ta nguyện ý từ bỏ việc báo thù, vĩnh viễn ở bên cạnh sư phụ như vậy." Kinh Như Tuyết thầm nghĩ trong lòng.

030: Thăng cấp! Chấp Chưởng Sinh Tử!

Những ngày không thể làm màu nhanh chóng trôi qua, cách thời gian đánh chết đám người Lý Như Ý đã một tuần.

Mấy ngày này, mỗi ngày Tu Thần đều là trêu chọc đám nhóc kia, ăn gà nướng uống rượu trái cây, ngày trôi qua coi như là vô cùng thoải mái.

Tu Thần phát hiện, hắn cũng rất hưởng thụ cái cuộc sống như cá muối này.

Hắn mở bảng thuộc tính của mình ra.

Ký chủ: Tu Thần

Điểm lĩnh vực: 0

Điểm kinh nghiệm: 24513

Cấp bậc lĩnh vực: 2 (Tu Vi Vô Địch, Điểm Hóa Vạn Vật) (có thể thăng cấp)

Kinh nghiệm cần thăng cấp: 3360 / 10.000

Phạm vi lĩnh vực: 2832 x 2832 x 2832

Giống như phỏng đoán của Tu Thần lúc trước, gϊếŧ chết cường giả Thần Thông cảnh có thể đạt được 1000 điểm lĩnh vực và 10.000 điểm kinh nghiệm.

Chỉ gϊếŧ hai người Uông Hải và Lý Như Ý thôi, mà phần thưởng rơi ra đã nhiều hơn số lượng Tu Thần gom góp mấy tuần trước.

Hiện tại phạm vi vô địch của hắn đã bao trùm một phần mười diện tích núi Thiên Tử.

Nhưng cấp bậc vẫn là cấp 2.

Hắn có thể thăng cấp lên cấp 3 - Chấp Chưởng Sinh Tử ngay lập tức, nhưng hắn không làm thế.

Hắn hủy bỏ mục tự động thăng cấp, vẫn luôn lưu trữ điểm kinh nghiệm, chỉ dùng điểm lĩnh vực.

Vì sao không thăng cấp?

Bởi vì tâm tình hắn hiện giờ đang vô cùng rối rắm.

Nếu như hắn có thể Chấp Chưởng Sinh Tử, vậy có phải là có thể làm ông lão sống lại hay không?

Nhưng nếu quả thật làm ông lão sống lại, thì bản thân lão nhân kia có đồng ý chăng?

Ngồi tọa hóa nhiều tháng như vậy mới chọn được một ngày tốt giờ lành để tọa hóa, sau đó lại bị hắn làm cho sống lại? E là ông lão sẽ mắng chết hắn đấy.

Nhưng nếu đã Chấp Chưởng Sinh Tử mà lại không làm ông lão sống lại, thì hình như không đúng lắm.

Dù sao, lúc trước nếu không có ông lão thu giữ hắn, thì hắn đã sớm chết ở chỗ nào rồi, cho nên mấy ngày nay hắn vẫn luôn rối rắm vấn đề này.

[Ký chủ, vì sao lại chậm chạp không thăng cấp vậy?] Hệ thống hỏi.

"Ta sợ ta nhịn không được làm ông lão sống lại." Tu Thần thở dài một tiếng.

[Cứ làm theo nội tâm là được.] Hệ thống nói.

Tu Thần chế nhạo hỏi: "Lúc trước không phải ngươi nói ông lão là nhân tố không ổn định sao? Ta làm ông ấy sống lại ngươi không sợ hả?"

[Bản hệ thống chỉ có thời điểm kích hoạt là yếu ớt nhất, sau khi kích hoạt thành công thì không có vấn đề gì nữa rồi, ngài đương nhiên vô địch.] Hệ thống nói.

Hay cho một câu đương nhiên vô địch.

Tu Thần cười cười.

"Thăng cấp." Tu Thần trầm mặc một lát nói với hệ thống.

[Có muốn làm Thiên Nguyên Tử sống lại không?] Hệ thống hỏi.

Tu Thần nhìn cây liễu bên cạnh phần mộ ông lão, lắc lắc đầu.

"Không cần đâu, nếu ta làm ông ấy sống lại, e rằng sẽ bị chửi chết. Lão muốn chết đã lâu như vậy, con đường tìm chết mệt mỏi như vậy, thật vất vả mới chết thành công, ta lại làm ông ấy sống lại thì ông ấy sẽ gϊếŧ người đấy."

Giờ khắc này, Tu Thần bỗng nhiên nghĩ thông suốt.

Mỗi người đều có lựa chọn của mình, mà tử vong cũng là do bản thân lão lựa chọn.

Hắn là đồ đệ cuối cùng của ông lão, hẳn nên tôn trọng ý nguyện của lão.

Chết, phải để cho lão chết một cách triệt để, chết một cách yên tĩnh ung dung, không nên vụt thây quấy nhiễu.

[Chúc mừng ký chủ, lĩnh vực vô địch thăng cấp lên cấp 3!]

[Thăng cấp thành công, mở ra năng lực Chấp Chưởng Sinh Tử.]

Cấp bậc lĩnh vực: 3 (Tu Vi Vô Địch, Điểm Hóa Vạn Vật, Chấp Chưởng Sinh Tử)

Kinh nghiệm cần thăng cấp: 17837 / 1.000.000

Phạm vi lĩnh vực: 2832 x 2832 x 2832

Nhìn kinh nghiệm cần thăng cấp, con mắt Tu Thần lập tức trợn tròn.

Muốn lên cấp tiếp theo cần tới một triệu điểm kinh nghiệm! Lập tức cao gấp trăm lần.

Hắn còn tưởng sẽ chỉ cần khoảng một trăm ngàn, thì đi gϊếŧ mười cường giả Thần Thông cảnh là có thể thăng cấp rồi.

Hắn nhỡ rõ, từ cấp 1 lên tới cấp 2, điểm kinh nghiệm mới chỉ gấp mười thôi...

Đợi chút...

Nếu dựa theo cấp số mũ mà tính thì... Cấp tiếp theo chẳng phải là gấp ngàn lần sao?

Sau đó là gấp mười ngàn, rồi gấp trăm ngàn lần...

Móa ơi...

Số điểm khủng bố như vậy! Mẹ nó ông đây đi đâu mà tìm được nhiều điểm kinh nghiệm như thế chứ!

Tu Thần tức giận mắng hệ thống trong lòng.

[Thăng cấp cần hao phí nhiều năng lượng như vậy là chuyện bất đắc dĩ, ta cũng không có cách nào...] Hệ thống nhỏ giọng nói thầm.

Tu Thần có chút sửng sốt, nghẹn họng không nói được lời nào.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy giọng điệu hệ thống ấm ức như vậy.

"Được rồi, cũng chỉ là có chút tức giận mà thôi, không cần vội, chúng ta từ từ sẽ tới. Hiện tại, nên đi thử xem năng lực Chấp Chưởng Sinh Tử này rốt cuộc nghịch thiên cỡ nào."

Tu Thần đứng dậy, sau đó thân thể biến mất tại chỗ, tiếp theo hắn xuất hiện ở một chỗ trong rừng rậm, tính từ đỉnh núi xuống thì khoảng 2000 m.

Nơi này hiện tại cũng là phạm vi vô địch của hắn.

Tay phải Tu Thần túm vào trong hư không, một con cự mãng ba mắt bị hắn kéo từ trong sơn động ra ngoài.

Ba con mắt lớn cỡ nắm tay của con cự mãng ba mắt kia trợn tròn như sắp nứt ra, vẻ mặt ngơ ngác.

Ông đây đang ngủ ngon giấc, sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở bên ngoài rồi?

Mà chuyện càng khiến nó sợ hãi hơn là, nó không thể động đậy!

Hửm?

Tên nhân loại này nhìn rất quen mắt nè!

Đợi chút, không phải hai năm trước ông đây đuổi hắn cùng một ông lão tới mức tè ra quần hay sao?

Tại sao hiện giờ lại lợi hại như vậy rồi?

Hắn muốn làm gì?

Sau khi tu luyện thành công thì tìm ta báo thù hả?

Giờ phút này, trong đầu cự mãng ba mắt hiện lên đủ loại ý nghĩ.

Con ngươi của nó chỉ có một vòng sáng, là yêu quái cấp một.

"A, đã lâu không gặp nhỉ." Tu Thần thấy con cự mãng ba mắt này thì lập tức vui mừng nói.

Con cự mãng ba mắt này còn là người quen cũ của hắn đấy, trên đầu nó có một cái lỗ là do ông lão lúc trước đập ra.

"Tìm ngươi cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là thử một chút mà thôi." Tu Thần nói.

Thử một chút?

Vậy hẳn là không phải muốn mạng của ta.

Cự mãng ba mắt âm thầm nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhắm mắt lại, ra vẻ dù sao hiện giờ ta cũng không đánh lại ngươi, chỉ cần không gϊếŧ ta là tốt rồi. Muốn thử gì thì nhanh một chút, thử xong thì lập tức thả ta đi.

"Cũng rất thức thời."

Tu Thần cười ha ha, sau đó tay phải nhẹ nhàng vẽ một đường.

Cự mãng ba mắt bị chia làm hai nửa.

???

Vì sao ta lại thấy một nửa khác của ta rồi?

Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu của cự mãng ba mắt trước khi ý thức biến mất.