Dưới cái nhìn chăm chú không chớp mắt của mọi người, Tiêu Cảnh Tuyết nhanh chóng dùng linh khí thi triển ngân châm, cách không đâm vào người hai gã chấp sự kia.
Mà sau khi ngân châm nhập vào cơ thể, sắc mặt thấp thỏm của hai gã chấp sự trong chốc lát ổn định lại, phát hiện ra bản thân hoàn toàn không có phản ứng gì, không khỏi thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Lễ thấy sự tình phát triển đúng như dự liệu của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười lạnh mở miệng: "Xem ra phương pháp Thẩm trưởng lão dạy cũng không có tác dụng, bây giờ còn có lời gì để nói?"
Liễu Vân Thấm và Tiêu Cảnh Tuyết đều khẽ nhíu mày.
Mà vẻ mặt Thẩm An Tại lại bình thản, ung dung mở miệng: "Gấp cái gì chứ."
Vừa dứt lời, hai cỗ khí tức ngút trời bỗng nhiên bộc phát.
Oanh!
Hai gã chấp sự kia vừa mới nhẹ nhàng thở ra, liền đột nhiên phát hiện Khí Hải bị che giấu trong cơ thể mình lúc này bạo động ra, khí huyết nghịch lưu xông lên tâm mạch.
Nếu không áp chế sức mạnh bạo ngược này, có thể trái tim bọn họ sẽ bị bóp nát!
Vô cùng kinh hãi, bọn họ vô thức điều động linh khí, mạnh mẽ áp chế khí huyết nghịch lưu trong cơ thể.
Mà khi khí tức Khí Hải cảnh tán phát ra, sắc mặt Ngô Lễ nhanh chóng trở nên lạnh lẽo âm trầm.
Thần sắc của gia chủ hai nhà Tôn Lưu cũng trở nên khó coi.
"Tu vi đã khôi phục, đúng là Khí Hải cảnh!"
"Chẳng lẽ đúng như Quận chúa nói, tu vi hai người này hoàn toàn không bị phế, mà là bị ẩn giấu vì muốn giá họa cho Mộ Dung gia?"
Người bên ngoài nhìn thấy một màn này lập tức kinh hô, nghị luận ầm ĩ.
Hai gã chấp sự kia sau khi kịp phản ứng, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi không yên nhìn về phía Ngô Lễ cùng gia chủ nhà mình.
Mà Liễu Vân Thấm và Tiêu Cảnh Tuyết nhìn thấy phương pháp kia quả nhiên có thể dẫn động tu vi hai người này thì không khỏi dâng lên ánh mắt kinh ngạc.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Tuyết nhìn về phía Thẩm An Tại càng thêm tôn kính.
"Như thế nào, các ngươi còn có lời gì muốn nói không?"
Thẩm An Tại phất tay áo mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt.
Ngô Lễ hừ lạnh một tiếng không nói gì, nhưng hàn ý dưới đáy mắt của hắn không hề được che giấu.
Hắn còn đang thắc mắc với thể chất phế vật của Mộ Dung Thiên, sao có thể đột phá đến Khí Hải trung kỳ nhanh như vậy, thì ra sau lưng có một vị cao nhân dược đạo như vậy tương trợ.
"Nếu chỉ là hiểu lầm, vậy thì dừng ở đây, chúng ta đi!"
Hắn hất tay áo lên, cất bước rời đi.
Lưu Thiết Tôn Nghị hai người liếc nhau, theo sát phía sau.
Mộ Dung Vân Lỗi và đám người Mộ Dung gia thở phào một hơi, may mà có Thẩm An Tại ở đây, nếu không chuyện hôm nay sợ là khó mà yên lành.
"Đợi đã!"
Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng việc này đã xong, một tiếng quát lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
Ngô Lễ vừa mới quay đầu, hai đạo kiếm quang to bằng ngón tay chợt lóe qua, trực tiếp xuyên qua đan điền Khí Hải của hai gã chấp sự vừa rồi.
"Ba" một tiếng, linh khí trong cơ thể hai người lưu tán ra với tốc độ cực nhanh.
"Không, tu vi của ta!"
Hai người kinh hô lớn, bất luận làm thế nào thì linh khí cũng bị tràn ra không còn đọng lại gì, chỉ có thể giương mắt nhìn xem tu vi của mình tiêu tán hoàn toàn.
"Thẩm An Tại, ngươi có ý gì!"
Sắc mặt Ngô Lễ vô cùng âm trầm.
Đám người vây xem nhìn thấy cảnh này, mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
"Không có ý gì, bọn họ nếu hy vọng tu vi mình bị phế như vậy, thì Thẩm mỗ thành toàn cho bọn họ thôi."
Thần sắc Thẩm An Tại vẫn nhàn nhạt, phất tay áo mở miệng, ánh mắt rơi vào trên thân hai người Tôn Nghị và Lưu Thiết.
"Còn có hai người các ngươi nữa, vừa rồi ngươi muốn phế đồ nhi của ta đúng không?"
Nhìn ánh mắt chất vấn của hắn, hai người liếc nhau, âm thầm nuốt nước miếng, không dám nói lời nào.
"Đồ đệ của Thẩm An Tại ta, làm sao có thể là người các ngươi muốn khi dễ thì khi dễ, muốn rời đi thì rời đi?"
Hắn lạnh giọng mở miệng: "Ngươi đã muốn phế bọn họ, hôm nay ta liền phế bỏ các ngươi!"
Theo lời của hắn hạ xuống, ngón tay cũng được búng ra, lại là mấy đạo kiếm quang bắn ra, khí tức lăng lệ phi phàm.
"Lớn mật!"
Ngô Lễ tức giận không gì sánh được, không ngờ một con kiến Thẩm An Tại cũng dám động thủ trước mặt mình!
Hắn tiến lên một bước, đánh nát hai đạo kiếm khí kia, sau đó lòng bàn tay hội tụ lực lượng đại địa, một chưởng đánh ra như trùng điệp núi cao đang đổ xuống.
Không cần Thẩm An Tại ra tay, Liễu Vân Thấm Liên ở một bên bước nhẹ nhàng, duỗi tay ngọc điểm ra phía trước.
Rặc rặc rặc!
Hư ảnh sơn nhạc ngưng tụ từ đại địa chi lực kia trong nháy mắt sụp đổ.
"Dám ra tay với trưởng lão của Linh Phù sơn, muốn chết!"
Đôi mắt đẹp của nàng hiện lên hàn ý, bàn tay ngọc đánh ra từng đạo ảo ảnh, như hoa trong gương, trăng trong nước khiến người ta nhìn như đang lâm vào ảo mộng.
Ngô Lễ còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong ảo ảnh kia, ngực đau đớn một trận.
"Phốc!"
Hắn lùi lại mấy bước, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt kinh hãi nhìn nữ tử áo xanh tuyệt mỹ như trích tiên ở phía trước.
Thật mạnh!
Cùng là Địa Linh cảnh, vậy mà mình lại bị đánh cho không có lực hoàn thủ!
Nỗi kinh hãi còn chưa kịp nguôi đi, Liễu Vân Thấm lại động tay ngọc, trong chớp mắt đã lách mình đến trước hai người Lưu Thiết, Tôn Nghị, đánh ra hai chưởng, sau đó lại trở về chỗ cũ.
"Éc éc..."
Hai người bay ngược đâm vào trên tường, trong miệng điên cuồng phun ra máu tươi, trong nháy mắt tròng mắt hiện đầy tơ máu, con ngươi co lại kịch liệt.
Tu vi của bọn họ đều bị phế rồi!
Từ khi Liễu Vân Thấm ra tay bức lui Ngô Lễ, lại đến phế bỏ tu vi hai người, hoàn toàn là chỉ dùng một chớp mắt, người bên ngoài thậm chí cũng không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì.
"Liễu Vân Thấm ta hôm nay phế bỏ tu vi bọn họ, ngươi có ý kiến gì không?"
Liễu Vân Thấm đứng trong viện, đồ xanh phấp phới, cặp mắt như tranh vẽ kia mang vẻ đạm mạc, khiến người không dám đối diện.
"Nếu Thượng Quan gia ngươi có bản lĩnh, có thể gọi người đến Thanh Loan phong lấy lại thể diện."
Sắc mặt Ngô Lễ âm trầm, lau máu tươi nơi khóe miệng nhìn thật sâu Thẩm An Tại và Liễu Vân Thấm rồi quay đầu đi.
Người nào cũng nhìn ra được, Liễu Vân Thấm và Thẩm An Tại rõ ràng có quan hệ mật thiết, hắn có muốn nói gì cũng vô dụng.
"Liễu trưởng lão, ngươi..."
Thẩm An Tại hơi kinh ngạc nhìn nữ tử ở phía trước.
Đối phương sở dĩ xuất thủ trước một bước phế đi gia chủ hai nhà, hiển nhiên có ý đồ muốn nói cho người của Thượng Quan gia, là nàng ra tay phế người, nàng là đứng về phía Thanh Vân phong.
"Thẩm trưởng lão không cần lo lắng."
Liễu Vân Thấm cười yếu ớt gật đầu.
Thẩm An Tại thấy thế có chút cảm động, không nghĩ tới nàng vậy mà không tiếc mà trở mặt với Thượng Quan gia, vì muốn cường ngạnh đứng ở bên phía mình.
Điều này làm hắn có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ Liễu Vân Thấm đây là đang... đang lo lắng Thượng Quan gia sau đó trả thù mình?
Nhưng rất nhanh, Thẩm An Tại đã biết mình suy nghĩ nhiều.
"Mưu toan ra tay với đệ tử Linh Phù sơn, nếu không phế đi tu vi của bọn họ để trừng phạt thì chẳng phải sẽ khiến người ta cảm thấy Linh Phù sơn ta yếu mềm có thể ăn hϊếp sao?"
"Dù chưởng môn biết chuyện này cũng sẽ không nói thêm cái gì, hơn nữa Thượng Quan gia cũng không có lá gan lớn đến mức dám đối địch với Linh Phù sơn."
Nghe Liễu Vân Thấm nói, Thẩm An Tại sờ cái mũi ngượng ngùng gật đầu.
Thì ra là vì trang nghiêm của môn phái, còn tưởng rằng vì mình mà Liễu Vân Thấm mới ra tay đấy.
Mọi người vây xem nhìn thấy Liễu Vân Thấm vậy mà quyết đoán phế bỏ tu vi gia chủ hai nhà như thế, không khỏi hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra vẻ kính sợ.
Ánh mắt của Thẩm An Tại lại rơi lên trên người hai nhà Tôn Lưu.
Theo Ngô Lễ rời đi, những người này giờ phút này như chó nhà có tang, nào còn nửa điểm uy phong, nhao nhao kịp thời quỳ rạp xuống đất dưới ánh mắt của hắn, run rẩy mở miệng.
"Thẩm trưởng lão tha mạng!"
Tôn Nghị cùng Lưu Thiết biết tu vi của mình bị phế, cả đời coi như xong đời, mặt xám như tro quỳ trên mặt đất, thần sắc hối tiếc không kịp.
Sớm biết vậy, đã không nghe người của Thượng Quan gia vẽ bánh giấy, còn cái gì mà chủ nhân chân chính của Phục Linh thành, quang tông diệu tổ tách khỏi Phục Linh thành, phát triển thành đại gia tộc số một số hai của Đại An triều...
Bây giờ thì sao, xảy ra chuyện thì chạy cứ như chưa từng được chạy, đảo mắt liền biến mất không thấy bóng dáng.
Tôn gia, Lưu gia, lần này xem như triệt để xong đời!