Chương 48: Uy năng của Lục Mạch thần kiếm

"Thiên nhi!"

Mộ Dung Vân Lỗi kinh hô một tiếng, muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị Tôn Nghị gắt gao cuốn lấy, không thoát ra được chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn móng vuốt của Lưu Thiết chộp tới.

"Xong, Mộ Dung Thiên vất vả lắm mới đột phá tới Khí Hải cảnh, lần này sợ là sẽ bị đánh về nguyên hình."

"Hắn đắc tội ai cũng được, nhưng hết lần này tới lần khác lại đắc tội Tần gia, lần này tốt rồi, liên lụy mình không nói, gia tộc còn bị chèn ép."

Mọi người bên ngoài thấy cảnh này cũng nhao nhao lắc đầu thở dài.

Hai mắt Mộ Dung Thiên sung huyết, mạnh mẽ áp lực, hai tay cầm kiếm, trán nổi gân xanh.

"Nhất Kiếm Khai Thiên Môn!"

Rẹt!

Một đạo kiếm quang sáng chói bốc lên, giống như thiên địa trong mắt tất cả mọi người lúc này đều ảm đạm thất sắc, chỉ còn lại có đạo kiếm quang kia.

Kiếm ý sắc bén mạnh mẽ đến mức làm sắc mặt Lưu Thiết cả kinh, vô thức dừng một quyền đang đánh ra.

Oanh!

Tiếng nổ lớn nổ vang, kiếm quang sáng chói phá toái, dư âm dòn quyền đánh lên người Mộ Dung Thiên, khiến hắn cảm thấy ngực tê rần, cả người bay ngược ra đυ.ng vào cột đá, miệng phun máu tươi.

Lưu Thiết đứng tại chỗ, sắc mặt âm trầm nhìn ống tay áo bị chém đứt.

Hắn đường đường là võ giả Quy Nguyên cảnh, vậy mà suýt nữa bị một con sâu cái kiến Khí Hải cảnh làm bị thương?

Quả thực chính là vô cùng nhục nhã!

"Muốn chết!"

Thẹn quá hóa giận, uy áp quanh thân hắn tăng mạnh, lại lần nữa tiến lên giơ vuốt như rồng, lao thẳng đến Mộ Dung Thiên.

Mộ Dung Thiên đã bị thương nặng, nuốt máu tươi trong miệng xuống, nghiến đã không còn.

Sơ nhập Khí Hải nào có thể chịu đựng được một kích của Quy Nguyên đỉnh phong, không chết cũng là chuyện cực kỳ khó khăn, nào còn sức tái chiến?

"Thiên nhi!"

Mộ Dung Vân Lỗi chỉ có thể phát ra tiếng rống giận điên cuồng mà trơ mắt nhìn Lưu Thiết tấn công lần thứ hai.

Hai mắt Mộ Dung Thiên đỏ ngầu, không nghĩ tới tia hy vọng mình vừa mới nhìn thấy bây giờ lại bị chôn vùi.

Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Lưu Thiết, âm thầm thở dài.

Nhưng mà trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tiếng xé gió bỗng nhiên truyền ra.

Xuy xuy!

Một đạo kiếm quang lớn bằng ngón tay phát sau mà đến trước, chợt lóe rồi trực tiếp xuyên thấu bàn tay Lưu Thiết.

"A!"

Hắn cảm thấy đau đớn, viền mắt như muốn nứt ra mà nhìn vào lòng bàn tay bị xuyên qua của mình đang giàn giụa máu tươi.

"Chuyện gì xảy ra?!"

"Ai đã âm thầm ra tay?"

Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, ánh mắt tất cả mọi người nhìn xung quanh.

Mộ Dung Thiên sửng sốt, nhìn về phía đạo kiếm quang bay tới vừa rồi.

Vừa nhìn, tức thì hốc mắt hắn phiếm hồng, kinh hỉ hô ra tiếng.

"Sư phụ!!"

Đám người Mộ Dung Vân Lỗi và Tôn Nghị đều sửng sốt, chân mày nhíu lại.

Sư phụ?

Chẳng phải sư phụ Mộ Dung Thiên chỉ là một người có cảnh giới Đoán Thể hậu kỳ, là Phong chủ Thanh Vân phong trời sinh phế thể sao?

Dưới sự nghi hoặc, bọn họ nhìn theo ánh mắt của Mộ Dung Thiên, nhìn vào trong đám người.

Thẩm An Tại mặc áo trắng, mặt như quan ngọc, nơi thái dương rũ xuống hai lọn tóc bạc, cất bước đi ra khỏi đám người.

"Đồ nhi chớ hoảng, đã có vi sư!"

"Sư phụ..."

Vẻ mặt Mộ Dung Thiên kích động, nước mắt lưng tròng.

Giờ phút này thần sắc Thẩm An Tại có chút âm trầm, âm trầm giống như muốn chảy ra nước, trong lòng muốn chửi má nó.

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là tất cả nỗ lực trong khoảng thời gian này của hắn đều uổng phí!

Vất vả lắm mới bồi dưỡng được Mộ Dung Thiên, suýt chút nữa tên đồ đệ này đã bị người ta phế tu vi!

"Đồ đệ của Thẩm An Tại ta mà ngươi cũng dám động, ngươi muốn chết!"

Hắn lạnh giọng mở miệng, Lục Mạch thần kiếm có tác dụng trong thời gian giới hạn lại phát huy hiệu quả, hắn cong ngón tay búng ra.

Lại là một đạo kiếm quang lớn bằng ngón tay chợt lóe qua, kiếm ý lăng lệ ác liệt vô cùng.

Con ngươi Lưu Thiết kịch liệt co rút lại, trong cơn kinh hãi hắn khó khăn lắm mới nghiêng người được một bước, kiếm quang trực tiếp xuyên qua phần bụng của hắn, chỉ cách đan điền Khí Hải của hắn một đường tơ kẽ tóc.

"Đây là võ kỹ gì?"

Hắn kinh hãi mở miệng, trán túa đầy mồ hôi lạnh.

Mạnh, kiếm khí thật mạnh!

Không chỉ nhanh như gió táp, mà còn lăng lệ ác liệt đến nháy mắt có thể xuyên thấu linh nguyên hộ thể của mình!

"Lục Mạch thần kiếm!"

Thẩm An Tại lạnh giọng mở miệng, liên tục búng ngón tay, hơn mười đạo kiếm quang tuần tự thoát ra, tiếng xé gió liên tục.

"Tôn Nghị cứu ta!"

Lưu Thiết đổ mồ hôi lạnh như mưa, lập tức dùng linh khí phòng ngự Huyền giai trung phẩm của mình.

Nhưng dù có linh khí ngăn cản, kiếm khí cường đại vẫn đánh tới như cũ khiến hắn liên tiếp lui về phía sau, trong miệng tuôn ra máu tươi.

Mà Tôn Nghị há to miệng, hoàn toàn không kịp đi lên cứu hắn, chỉ dám kinh ngạc nhìn Thẩm An Tại không ngừng xuất ra kiếm khí.

Đừng nói là hắn, Mộ Dung Vân Lỗi và nhóm trưởng lão Mộ Dung gia đều đang sững sờ.

Người này... thật sự là thiên sinh phế thể, cả đời không cách nào đột phá đến Khí Hải cảnh, Phong chủ Thanh Vân phong trong lời đồn ư?

Chỉ xét mỗi kiếm khí tên là Lục Mạch thần kiếm gì đó tiện tay búng ra trong nháy mắt kia đã đủ để một cường giả Quy Nguyên cảnh đỉnh phong chật vật như thế.

Với thực lực như vậy, ngươi lại nói với ta đó chỉ là Đoán Thể hậu kỳ thôi sao?!

Rặc rặc rặc!

Sau khi liên tiếp hứng nhiều kiếm khí, linh khí phòng ngự trong tay Lưu Thiết rốt cuộc không kiên trì nổi, nứt ra một vết nứt, sau đó phát ra tiếng giòn vang, trực tiếp nổ vỡ ra.

Lại có mấy đạo kiếm khí xé gió lao đến, Lưu Thiết đầu đầy mồ hôi lạnh, trong lòng tuyệt vọng.

Không ngăn được, hoàn toàn là không ngăn được!

Kỹ năng của gia hỏa này hoàn toàn cũng không có thời gian hồi chiêu, hơn nữa có ai tung chiêu loạn xạ không tiết kiệm linh nguyên như vậy chưa, vung kỹ năng như hất nước lã vậy cha?

Hàn ý nổi lên, Lưu Thiết dường như đã đoán được mình sẽ bị kiếm khí phá vỡ Khí Hải, toàn bộ linh nguyên trong cơ thể cứ như vậy bị tản đi, trở thành một phế nhân.

"Dừng tay!"

Nhưng mà một tiếng quát lạnh chợt vang lên, đạo kiếm khí sắc bén kia bị tiếng quát này làm cho vỡ vụn.

Một lão giả áo đen rơi xuống từ trên trời, vững vàng đứng ở trước mặt Lưu Thiết.

Nháy mắt nhìn thấy lão giả này, hai người Lưu Thiết cùng Tôn Nghị liền lộ vẻ vui mừng.

"Ngô đại nhân!"

Người tới không ai khác, chính là trưởng lão chấp sự tới Phục Linh thành lần này của Thượng Quan gia, Ngô Lễ.

Có tu vi Địa Linh cảnh!

Thẩm An Tại nhíu mày, thu tay lại chắp sau lưng, chăm chú nhìn đối phương.

Mà đám người Mộ Dung Thiên vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại bắt đầu lo lắng đề phòng.

"Túc hạ là người nào?"

Thẩm An Tại lớn tiếng hỏi thăm.

"Ta đến từ Thượng Quan gia."

Ngô Lễ vuốt chòm râu, hai mắt híp lại có ý miệt thị, thần sắc cao cao tại thượng.

"Chuyện hôm nay chính là do Mộ Dung gia có lỗi trước, hai nhà Lưu Tôn chỉ muốn đòi công đạo, ngươi ra tay đã muốn phế người, cuồng vọng như thế, chẳng lẽ muốn ỷ thế hϊếp người?"

“Ta cũng biết chân tướng sự tình, là hai nhà Tôn Lưu có ý định khıêυ khí©h, còn mưu toan hại cả nhà đồ đệ ta, phế tu vi hắn mà không gϊếŧ hắn là ta đã hạ thủ lưu tình."

Thẩm An Tại không chút sợ hãi, đạm mạc mở miệng.

Đương nhiên hắn không sợ, trong tay hắn tạm thời còn có mấy tấm thẻ kỹ năng, thế thì cần chi phiền não, chỉ cần bổ lão già này một kiếm là xong.

"Khẩu khí lớn thật, hết lần này tới lần khác lại ép lão phu phải chủ trì công đạo này. Thuốc của Mộ Dung gia đã phế người của hai nhà bọn họ, lão phu cũng phế đi hai người."

Ngô Lễ hừ lạnh một tiếng, uy áp thuộc về Địa Linh cảnh trong nháy mắt bao phủ toàn trường, tất cả mọi người bị ép tới không thở nổi, trong lòng ngưng trọng.

Ánh mắt của hắn quét qua, cuối cùng cười lạnh nhìn về phía Mộ Dung Thiên và Thẩm An Tại.

"Phế hai người các ngươi vậy."

Thấy hắn bước một bước đi về phía Mộ Dung Thiên, Thẩm An Tại lại nhíu mày, lúc đang chuẩn bị ra tay, bên tai vang lên một giọng nói dịu dàng lại có chút uy nghiêm của nữ tử.

"Ta thật muốn xem, hôm nay ngươi có dám phế hai người bọn họ trước mặt ta."