Chương 47: Mộ Dung Thiên sắp bị phế?

"Mơ tưởng!"

Nghe ra ý tứ trong lời nói của hai người Lưu Thiết và Tôn Nghị, Mộ Dung Vân Lỗi không chút do dự lạnh giọng nói.

Hắn coi như đã hiểu, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua.

"Đi, bắt hai người Mộ Dung gia lại đây!"

Tôn Nghị cười lạnh, đưa mắt ra hiệu với đám chấp sự sau lưng.

"Vâng!"

Đám chấp sự nhận lệnh, lập tức chộp tới người Mộ Dung gia ở bên cạnh.

Mà trưởng lão và gia chủ hai nhà lại đồng thời tự hiểu ý mà nhìn chằm chằm đối phương, đề phòng đối phương ra tay.

Kể từ đó, chấp sự Tôn gia rất nhanh đã tới trước mặt người Mộ Dung gia, cười dữ tợn một tiếng liền đưa tay chộp tới.

Hắn có tu vi Khí Hải hậu kỳ, bắt một vãn bối Mộ Dung gia là chuyện rất dễ dàng.

Mộ Dung Vân Lỗi nhíu mày, thấy tình huống nguy cấp nên đã chuẩn bị không để ý tới ánh mắt gia chủ hai nhà, ra tay ngăn cản.

Nhưng mà hắn mới vừa tiến lên một bước, hai người Tôn Nghị và Lưu Thiết liền cùng nhau đi về phía trước, uy áp của Quy Nguyên cảnh khuếch tán.

Nhưng vào lúc này, một bóng người hóa thành tàn ảnh chớp liên tục, nhanh chóng đi tới trước mặt người Mộ Dung gia, kiếm quang trong tay như sấm, gào thét nổ vang.

Leng keng... Leng keng...!

Sắc mặt chấp sự Tôn gia đại biến, dưới sự kinh hãi, hai tay giao nhau tụ khí ngăn cản.

Dù vậy, hắn vẫn bị lôi quang kiếm khí kia bức lui, thậm chí còn miệng phun máu tươi, hai tay đều bị chém cháy đen một mảnh.

"Ai dám động đến người Mộ Dung gia ta!"

Ánh mắt Mộ Dung Thiên sắc bén, kiếm đen trong tay quét ngang, lôi quang phun ra nuốt vào.

Mọi người nhìn thấy người chém lui tên chấp sự Tôn gia Khí Hải hậu kỳ kia lại là Mộ Dung Thiên mà bọn họ không để ở trong mắt, thì không khỏi trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt khẽ biến.

"Vừa rồi hắn thi triển bộ pháp gì, ta nhất thời không có thấy rõ!"

"Không ngờ kiếm pháp của hắn lại cao siêu như vậy, động như lôi đình!"

Một đám người Mộ Dung gia nhìn thấy mấy ngày không gặp, vậy mà Mộ Dung Thiên đã có thực lực như thế, thì không khỏi rất giật mình.

"Thiên nhi..."

Mộ Dung Vân Lỗi càng có chút thất thần, không dám tin tưởng mà lẩm bẩm mở miệng.

"Giỏi lắm, xem ra tiểu tử ngươi không biết từ đâu đạt được cơ duyên đột phá cảnh giới, cũng tốt, lão tử sẽ cho ngươi trở thành phế vật danh xứng với thực!"

Tôn Nghị híp hai mắt lại, cười lạnh trong lòng.

Nếu người Thượng Quan gia biết Mộ Dung Thiên có chút thực lực, chỉ sợ sẽ sinh lòng không vui.

Lúc này mình ra mặt phế bỏ Mộ Dung Thiên, đến lúc đó người của Thượng Quan gia vui vẻ, Tôn gia hắn còn không phải là phong sinh thủy khởi ở trong Phục Linh thành nho nhỏ này sao?

Vừa nghĩ đến đây, trong nháy mắt hắn đã lách mình đến trước người, một quyền đánh ra hư ảnh sơn nhạc khuynh đảo.

Đối mặt với một quyền này, trong lòng Mộ Dung Thiên cả kinh.

Uy áp cường đại đến mức ngay cả kiếm hắn cũng không nhấc lên nổi, chênh lệch tu vi giữa hai người thật sự quá lớn.

"Làm càn!"

Tiếng rống giận dữ đinh tai nhức óc vang lên, Mộ Dung Vân Lỗi ngăn ở phía trước, há miệng gào lên từng đạo sóng âm.

Tôn Nghị nhíu mày, không thể không lựa chọn bứt lui, hư ảnh sơn nhạc phía sau cũng bị tiếng gầm này đánh cho xơ xác.

Một đám trưởng lão Mộ Dung gia đồng thời xông lên, trợn mắt nhìn.

Ngoài cửa, người vây xem càng ngày càng nhiều, nhao nhao chờ xem kịch vui.

Không ít người còn chỉ trỏ Mộ Dung Thiên, trong mắt lộ ra vẻ cười nhạo.

...

Thành Phục linh, Phù Dung hiên.

Trên đài có nữ tử chỉ khoác mấy mảnh vải đỏ đào, ôm tỳ bà uyển chuyển nhảy múa như ẩn như hiện, tiếng nhạc du dương.

Đôi chân thon dài có thể khiến người ta say mê đến chết kia vừa cong vừa duỗi, hấp dẫn ánh mắt của người xem bên ngoài.

"Đẹp vô cùng, đẹp vô cùng!"

Thẩm An Tại ngậm lấy quả anh đào thị nữ bên cạnh đưa vào miệng, vừa chậc chậc tán thưởng vừa cắn nhẹ một miếng.

Thị nữ cúi đầu nhỏ giọng rên.

"Kêu cái gì mà kêu?"

Thẩm An Tại quay đầu lại, hắn là nghiêm chỉnh tới nghe nhạc, cũng không phải loại người tùy tiện như vậy.

"Quần áo trưởng lão dính bẩn."

Thị nữ chỉ chỉ, lúc nãy hắn vừa cắn miếng anh đào làm nước bắn tung tóe, có nước rơi vào cổ áo Thẩm An Tại, nàng trông thấy nên đã buột miệng lên tiếng.

"Lần sau đừng có thất thanh như vậy... dễ khiến người khác hiểu lầm, giống như ta đã làm gì với ngươi vậy."

"Đã rõ."

Thị nữ nhẹ nhàng gật đầu.

Thẩm An Tại vẫn đang thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngắm nghía tỳ bà vừa trắng vừa tròn của nữ tử trên đài, nhưng bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, hắn không khỏi nhíu mày hỏi lại: "Cũng sắp trưa rồi, hôm nay sao lại ít người như vậy, lúc trước Phù Dung hiên này hẳn là đều đã không còn chỗ ngồi rồi mới đúng."

Hắn có chút nghi hoặc mà nhìn thoáng qua nhã gian có nhiều chỗ trống.

"Lý Nham trưởng lão đêm qua ngủ ở sương phòng phía sau nên không biết gì, hôm nay trong thành xảy ra chút chuyện, tất cả mọi người tới xem náo nhiệt."

Thị nữ vừa xoa vai cho hắn, vừa nũng nịu mở miệng.

"Ồ? Có chuyện gì mà so được với một nhã sự như nghe hát, nói thử xem."

Thẩm An Tại có chút hiếu kỳ.

"Là do thuốc độc của Mộ Dung gia đã phế đi chấp sự Lưu gia Tôn gia đêm qua, buổi sáng hôm nay người hai nhà gióng trống khua chiêng đến Mộ Dung gia khởi binh vấn tội."

Thị nữ tiếp tục nói: "Sáng nay đại công tử của Mộ Dung gia cũng đã chạy về, nhưng ngài ấy có tới hay không thì cũng không thể gây nên chuyện gì, nghe nói ngài ấy còn chưa đột phá đến Khí Hải cảnh cơ mà."

Tin tức về cuộc thi đấu ở Linh Phù sơn vẫn chưa truyền ra, mọi người trong thành tạm thời không biết Mộ Dung Thiên đã giành được vị trí thứ nhất.

Mà nghe đến đó, Thẩm An Tại nhíu mày lại.

Thằng nhãi đó đã về nhà?

"Ài, nghe nói sau lưng Tôn gia cùng Lưu gia có Thượng Quan gia chống lưng, lần này Mộ Dung gia chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi."

Thị nữ khoan thai mở miệng, vừa mới nói dứt câu tay đã không sờ thấy gì nữa.

Thẩm An Tại đột nhiên đứng dậy, chỉnh đai lưng sửa sang lại áo mũ.

"Tiểu Thúy à, nói cho Nguyệt Hồng Liên Hoa biết lát nữa đừng chờ bổn trưởng lão, Khúc Hồn kia, lần sau ta lại tới nghe."

"Lý Nham trưởng lão... "

Thị nữ cả kinh, vội vàng mở miệng gọi.

"Không cần giữ lại, bản trưởng lão đi rồi sẽ về ngay."

Thẩm An Tại khoát tay áo, cũng không quay đầu lại, mở miệng.

"Lý Nham trưởng lão, người còn chưa thanh toán..."

Thị nữ đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng của hắn, ánh mắt tối sầm.

Lý trưởng lão này thật sự là quái nhân, đêm qua ở sương phòng vậy mà lôi kéo những nhân vật có danh vọng trong lầu đi đàm luận lý tưởng nhân sinh, ngồi cả buổi mà chỉ uống rượu thưởng đàn...

...

Ở Mộ Dung gia, bầu không khí hai bên không ngừng giương cung bạt kiếm, giằng co đã lâu.

Tôn Nghị nhíu mày nhìn Mộ Dung Vân Lỗi, trong lòng lưỡng lự.

Luận thực lực, bản thân chưa chắc thắng hơn đối phương bao nhiêu, nếu thật sự đánh nhau, Lưu Thiết bên cạnh mà không hỗ trợ thì thật có chút khó xử.

Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn lại.

Lưu Thiết cười nhạt: "Không phải Tôn gia chủ vội vàng động thủ trước sao, ngươi cứ tiếp tục."

Hắn hiểu rất rõ, vừa rồi Tôn Nghị bỗng nhiên ra tay, chính là muốn trước một bước phế đi Mộ Dung Thiên, muốn tranh công ở trước mặt Thượng Quan gia.

"Lưu gia chủ không giúp đỡ, đến lúc đó vị đại nhân kia trách tội xuống, Tôn gia ta sẽ không gánh trách nhiệm này, hoặc là cùng ra tay, hoặc là tất cả mọi người đừng ra tay nữa."

Tôn Nghị trực tiếp lựa chọn lật bài.

Sắc mặt Lưu Thiết có chút khó coi, hừ lạnh một tiếng, sau đó vẫn là tiến lên.

"Ngươi ngăn cản Mộ Dung Vân Lỗi, ta đi phế tiểu tử kia!"

Nói xong, hắn bay lên trời, hóa thành mấy đạo tàn ảnh nhắm về phía Mộ Dung Thiên.

"Mơ tưởng!"

Mộ Dung Vân Lỗi lạnh giọng quát lớn, xuất thủ ngăn cản.

Không ngờ hôm nay mâu thuẫn đến từ Mộ Dung gia lại chuyển dời đến một mình hắn.

"Ngươi mau đứng lại cho lão tử!"

Tuy trong lòng Tôn Nghị thầm mắng, nhưng mặt ngoài vẫn gầm nhẹ một tiếng, ra quyền ngăn cản Mộ Dung Vân Lỗi.

Về phần các trưởng lão Mộ Dung gia khác, đều bị người của hai nhà Tôn, Lưu ngăn chặn.

Tràng diện trong lúc nhất thời lâm vào hỗn loạn, Mộ Dung gia vốn có nhân số kém, rơi vào hạ phong.

Giờ phút này Mộ Dung Vân Lỗi đã bị ngăn lại, Lưu Thiết như đi vào chỗ không người, mấy đạo tàn ảnh mà hắn biến thành ở gần Mộ Dung Thiên hợp lại làm một, đưa tay chộp tới đan điền của Mộ Dung Thiên.

Nếu lần này bị bắt thật, Khí Hải mà Mộ Dung Thiên thật vất vả mới ngưng tụ được tất nhiên sẽ bị phế bỏ!