Nếu chỉ là Thiên Linh cảnh, vậy thì hắn không cần lo lắng.
Không nói đến lúc đó Liễu Vân Thấm sẽ đi cùng, cho dù nàng không đi qua, có thẻ kỹ năng Nhất Kiếm Khai Thiên Môn, hắn cũng không sợ võ giả Thiên Linh cảnh.
"Đa tạ Liễu trưởng lão báo cho ta biết những tin tức này." Thẩm An Tại chắp tay mở miệng.
Liễu Vân Thấm khẽ lắc đầu, "Ta đến chính là để nói với ngươi hai chuyện này, không còn gì khác."
Nói xong, nàng vươn bàn tay ngọc mềm mại của mình ra, khiến Thẩm An Tại sững sờ.
"Có chuyện gì à?"
Liễu Vân Thấm cau mày: "Trả tiền chứ gì, không phải ngươi mượn mười vạn kim tệ của ta và một vạn của đồ nhi ta để đặt cược sao?"
"Ngươi có thể chỉ trả ta tiền vốn, có điều đồ nhi ta, ngươi trả bảy vạn kim tệ."
Nghe nói thế, Thẩm An Tại lúc này mới phản ứng kịp, dở khóc dở cười.
Tổng cộng mười bảy vạn kim tệ...
Chẳng qua hắn cũng không phải loại người keo kiệt, vẫn là ngoan ngoãn xuất ra 17 vạn đưa đến trên tay Liễu Vân Thấm.
"Được rồi, kế tiếp sẽ không có việc gì nữa, nếu Thanh Vân phong ngươi có quy củ gì, tự ngươi nói với Quận chúa đi, ta đi trước."
Nói xong, Liễu Vân Thấm thoáng gật đầu với Tiêu Cảnh Tuyết, cất gót sen rời đi.
Đợi đến khi nàng đi rồi, ánh mắt của Thẩm An Tại và Mộ Dung Thiên mới rơi xuống trên người thiếu nữ.
So với vẻ đăm chiêu của Thẩm An Tại, Mộ Dung Thiên vô cùng hưng phấn.
Có Tiêu Cảnh Tuyết ở đây, rốt cuộc dược viên kia cũng có người chăm sóc giúp.
"Không biết Cảnh Tuyết bây giờ ngươi là luyện dược sư mấy phẩm?"
Thẩm An Tại mở miệng hỏi thăm.
"Vãn bối bất tài, mới là nhị phẩm."
"Luyện dược sư nhị phẩm à..."
Thẩm An Tại khẽ vuốt cằm.
Đối với một hậu bối hậu sinh mà nói, luyện dược sư nhị phẩm đã là rất giỏi rồi.
Phải biết rằng Tiêu Cảnh Tuyết không chỉ có mỗi chức danh luyện dược sư nhị phẩm, còn là một vị võ giả Khí Hải cảnh, hơn nữa còn bị thứ Thực Cốt độc nọ tra tấn nhiều năm.
Dưới tình huống như vậy, còn có thể trở thành một luyện dược sư nhị phẩm đã là hiếm thấy rồi.
Muốn tới hỗ trợ chăm sóc dược viên kia thì không có vấn đề gì.
Về vấn đề Linh Tức nhưỡng, Thẩm An Tại cũng không sợ nàng phát hiện.
Dù sao Linh Tức nhưỡng đã gắn liền với địa mạch, người khác dù cho mang đi toàn bộ phía sau Thanh Vân phong cũng sẽ ảnh hưởng đến việc vận chuyển địa mạch khí, dẫn đến đất đai không còn dinh dưỡng.
Hơn nữa đường đường là con gái của Trấn Nam vương, không đến mức ngấp nghé mảnh đất này.
"Về sau ngươi khi ở Thanh Vân phong này, cứ xem như là nhà mình đi, không cần có câu nệ khách sáo, ngày thường hỗ trợ chăm sóc dược viên là được rồi."
"Cảnh Tuyết nghe Thẩm trưởng lão phân phó." Tiêu Cảnh Tuyết dịu dàng hành lễ.
Thẩm An Tại hiền lành vẫy tay với Mộ Dung Thiên: "Đồ nhi, dẫn Cảnh Tuyết đi chọn một chỗ ở thích hợp."
"Vâng!"
Mộ Dung Thiên gật đầu, dẫn theo Tiêu Cảnh Tuyết tạm thời rời đi.
Trước kia Thanh Vân phong tốt xấu gì cũng coi như là một đỉnh núi lớn, có điều sau trận chiến đó, nhân tài chết hết.
Một đám tài nguyên đều bị chưởng môn thu về, về sau Thẩm An Tại kéo lê thân thể trọng thương gần chết trở về mới bảo vệ được Thanh Vân phong không bị người khác lấy đi.
Đương nhiên, cũng không phải là Linh Phù sơn qua cầu rút ván, mà là tưởng rằng đám người Thanh Vân phong đều chết hết rồi, lúc ấy lại cực kỳ thiếu thốn tài nguyên, cho nên mới làm như vậy.
Lúc ấy nếu không phải có Chưởng môn cực lực cứu chữa, chỉ sợ hiện tại cũng không có Thẩm An Tại.
Cho nên tuy rằng không còn vật gì đáng giá, nhưng vẫn có đủ loại tiểu viện trước kia lưu lại.
Tin rằng sẽ có nơi Tiêu Cảnh Tuyết thích.
Mang theo Tiêu Cảnh Tuyết chọn xong tiểu viện, Thẩm An Tại lại kêu Mộ Dung Thiên dẫn nàng đi dạo quanh khu vực Thanh Vân phong một phen.
Còn hắn thì xuống núi nghe hát.
Mấy ngày kế tiếp, dược điền giao cho Tiêu Cảnh Tuyết để ý, Mộ Dung Thiên rơi vào bế quan tu luyện.
Có hiệu quả của linh tức và Tiên Linh tuyền nguyên tồn tại, những cây linh dược héo rũ kia đã thức tỉnh từng cây một, sinh trưởng sung túc xanh um.
Điều này làm Tiêu Cảnh Tuyết rất khϊếp sợ.
Hết thảy Linh Dược trước đây đều là nàng tự phân chia ra, nàng có thể nhớ rõ ràng Linh Dược lúc đó có bộ dáng héo rũ như thế nào, hoàn toàn khác với hôm nay.
Có phát hiện này xong, nàng càng hiếu kỳ mấy phần về thủ đoạn của Thẩm An Tại.
Rốt cuộc là thủ đoạn gì mà có thể làm được chuyện thần kỳ như vậy.
Cho dù là Dược vương muốn khiến linh dược sắp chết sống lại, cũng phải thông qua trùng trùng điệp điệp chuẩn bị mới được.
Đáng nhắc tới là, sau đó Từ đường chủ có tới Thanh Vân phong hai lần, hùng hổ muốn tìm Thẩm An Tại bồi thường linh dược cho mình.
Kết quả không tìm được Thẩm An Tại, tiểu tử Mộ Dung Thiên này cũng không biết học ai, cứ bảo Tiêu Cảnh Tuyết đi tiếp đãi.
Cho dù Từ đường chủ có kiêu ngạo hơn nữa, khi đối mặt với hòn ngọc quý trên tay vị Trấn Nam vương này thì cũng chỉ có thể im hơi lặng tiếng mà thôi.
Sau hai lần lặp đi lặp lại như vậy, hắn rốt cuộc không tới nữa.
Về phần vị Nham Lý đường chủ cùng đồ đệ Vương Hổ của hắn, hai người từ sau thi đấu môn phái liền không xuất hiện ánh mắt người khác, giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Hiển nhiên, thua dưới tay Thẩm An Tại đã làm hắn cảm thấy mất hết mặt mũi, hoàn toàn không dám xuất hiện nữa.
Vào ngày thứ năm sau khi thi đấu, Tiêu Ngạo Hải đi tới chủ phong chào từ biệt.
Đại quân Lang uyên bên kia cần hắn đi suất lĩnh, cho nên không thể ở lại chỗ này.
Những năm gần đây Bình Thiên triều luôn có tà tâm bất tử, thỉnh thoảng phái một ít tán tu hay các tiểu môn phái phụ cận Lang uyên làm chút động tác nhỏ, tỉ như tu kiến trận pháp gì đó.
Tuy nhiên, có đại quân trấn thủ, trước mắt mà nói thì cũng không có vấn đề gì lớn.
Mộ Dung Thiên, vào ngày thứ bảy sau khi ăn Phá Hải đan, đã thành công tấn cấp Khí Hải trung kỳ, còn nhanh hơn so với dự đoán của Thẩm An Tại.
Sở dĩ có thể đột phá nhanh như vậy, đều do sự cường đại của Vô Song Ngự Kiếm quyết.
Thẩm An Tại thậm chí cảm thấy nếu có thể chọn cho hắn một vị trí tốt ở Thuần Nguyên sơn, lại chuẩn bị thêm một ít đan dược, một hơi đột phá Quy Nguyên cảnh cũng có khả năng.
Đương nhiên, hắn chỉ dám suy nghĩ như thế ở trong lòng, nếu để lộ ra người đời sẽ cười đến rụng cả răng.
Hai tháng đã hoàn thành đột phá một đại cảnh giới.
Tốc độ này cho dù là Tần Thiển Nguyệt lúc trước cũng không được!
Những ngày sau đó hết sức an ổn, Thẩm An Tại mua rất nhiều linh dược trồng ở dược viên.
Tổng cộng hơn mười ngày trôi qua, dược viên đã trở nên rất bắt mắt, ba mẫu đất đều trồng đầy linh dược, toàn bộ phía sau núi linh khí nồng nặc, mùi thuốc ập vào người.
Cũng có không ít chim thú được linh khí hấp dẫn, thành ra trong khoảng thời gian này nhóm người Thẩm An Tại đã được ăn uống no nê.
Mà mỗi lần nhìn thấy Thẩm An Tại nấu một nồi nước sình đen sì như vậy, mà vẻ mặt Mộ Dung Thiên còn như không thể chờ đợi được uống, Tiêu Cảnh Tuyết liền nhíu mày một hồi.
Lần đầu tiên nàng nghe Mộ Dung Thiên nói Thẩm An Tại sắp luyện đan, thì còn có chút chờ mong.
Khi nhìn thấy hắn cầm dao thái rau thái thuốc, sau đó ném lung tung vào trong nồi mà hầm loạn lê, cả người đều ngây ngẩn cả người, hoài nghi tính chân thực của thế giới này.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người luyện đan như vậy!
Nhưng mặc dù nhìn thì chẳng ra sao, nhưng nhìn dược hiệu sau khi Mộ Dung Thiên dùng thì đúng là không tầm thường.
Có thể dùng phương pháp tùy ý như vậy nấu ra "đan dược" có hiệu quả rõ rệt, càng là một thử thách đối với khả năng canh chỉnh dược liệu, thủ đoạn cùng các loại dược lý của một luyện dược sư.
Đủ có thể thấy được tạo nghệ dược đạo của vị Phong chủ Thanh Vân phong này cực kỳ không tầm thường!
Điều này cũng làm cho nàng càng tin thêm vài phần đối với lời nói của Mộ Dung Thiên, có lẽ vị phong chủ Thanh Vân phong này thật sự có thể chữa trị được Thực Cốt độc trên người nàng!
Mà vào ngày thứ mười lăm, có người lên núi nói cho Mộ Dung Thiên một tin tức rất xấu.
Đó chính là dược phường của Mộ Dung gia đã đóng cửa, đồng thời tình huống hiện tại vô cùng nghiêm trọng, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể có nguy cơ bị người ta nhổ tận gốc!
Hắn muốn chờ khi Thẩm An Tại về rồi mới xuống núi, nhưng đợi cả một đêm cũng không thấy, vì thế chỉ có thể một mình trở về xem tình hình.
Tiêu Cảnh Tuyết thì ở lại trong núi chờ Thẩm An Tại, nếu đến trưa hắn còn chưa trở về, thì chỉ có thể đi Thanh Loan phong mời Liễu trưởng lão xuống núi giúp đỡ.