Từ đường chủ vừa nhìn thấy Thẩm An Tại thì tức giận dựng râu trừng mắt, chỉ vào hắn mà chửi ầm lên.
"Họ Thẩm, hôm qua đồ đệ ngươi tới Linh Dược đường của ta làm gì, ta hỏi ngươi, hắn tới để làm gì?!"
Thẩm An Tại thấy bản thân bị bắt tại trận, mặt không đỏ thở không gấp giả bộ nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ tên đồ nhi kia đã làm ra chuyện nhân thần cộng phẫn gì sao?"
"Đừng giả ngu với ta, hắn chính là phụng mệnh ngươi đến lấy linh dược, còn là mang bao tải để lấy!"
Sắc mặt Từ đường chủ tái nhợt, "Hắn thừa dịp đệ tử trông coi Dược đường không chú ý, nhổ hết toàn bộ thuốc lão phu đã bồi dưỡng suốt bao năm!"
Triệu Thành ở bên cạnh dở khóc dở cười, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được loại chuyện hiếm thấy này.
Trộm linh dược cũng không sao, nhưng cầm bao tải đến trộm...
Sáng sớm Từ đường chủ đến Thanh Khê Phong chính là vì muốn lấy lại tổn thất từ số tiền thắng bạc của Thẩm An Tại.
Nhưng tất nhiên Triệu Thành hắn sẽ không cho phép, nếu 50 vạn kim tệ thắng cược bị thiếu một cân lượng nào, Thẩm An Tại sẽ tìm phiền phức ở Thanh Khê phong chứ không phải là Linh Dược đường.
Năm kiếm đã đủ hạ nửa bước Linh cảnh, mặc dù hắn không sợ, nhưng cũng không muốn ầm ĩ không vui với Thẩm An Tại.
"Còn có chuyện không hợp lẽ thường như vậy?"
Thẩm An Tại giả bộ tức giận, "Từ đường chủ ngươi trở về chờ tin tức của ta, sau đó ta sẽ áp giải tên nghịch đồ kia đến Linh Dược đường, mặc cho Từ đường chủ xử lý!"
"Ta không muốn nghịch đồ của ngươi, hoặc là trả lại linh dược cho ta, hoặc là bồi thường ta ba vạn kim tệ!"
Từ đường chủ ngược lại cũng tinh ranh, biết một khi trở về thì còn lâu mới chờ được tin tức, cho nên dứt khoát chơi xấu.
Không cho hắn linh dược hoặc là tiền, thì dù nói cái gì hắn cũng không chịu đi.
"Thẩm trưởng lão, sau khi khấu trừ phí thủ tục, năm mươi vạn kim tệ còn thừa lại bốn mươi bảy vạn, ngươi cầm lấy, ta về trước."
Triệu Thành lấy ra một cái nhẫn trữ vật đưa cho hắn, sau đó chạy như một làn khói.
Thẩm An Tại nhìn hai mắt Từ đường chủ đang bốc lên lục quang, bỗng nhiên khẽ giật mình, chắp tay hành lễ về phía sau hắn.
"Bái kiến chưởng môn, bái kiến Trấn Nam vương."
Từ đường chủ sửng sốt, vội vàng chắp tay chào.
Kết quả lại phát hiện sau lưng trống không, một cái bóng quỷ cũng không có.
Khi quay người về trước, Thẩm An Tại cũng đã sớm chạy mất dạng.
Sắc mặt Từ đường chủ xanh đỏ biến ảo.
"Thẩm An Tại!!"
Xa xa, nghe phía sau truyền đến tiếng gầm gừ như hận không thể gϊếŧ người kia, tâm tình của Thẩm An Tại rất tốt, chép miệng hai cái, trực tiếp chạy về phía thành nhỏ dưới Linh Phù sơn.
Chuyện đầu tiên cần làm khi có tiền là làm gì?
Đương nhiên là tiêu xài!
Tới nơi này lâu như vậy rồi, hắn còn chưa thể thả lỏng cho thật tốt.
Nên lần này phải du ngoạn dưới núi một ngày mới đúng.
Còn tiêu dao khoái hoạt như thế nào thì ngay từ khi vừa tới đây hắn đã chuẩn bị, chỉ là vẫn không có tiền tài gì để làm mà thôi.
Nói thế nào thì Thẩm An Tại hắn tốt xấu gì cũng được coi là một đời quân tử, văn nhân nhã khách.
Xuống núi đương nhiên là phải đi nơi văn nhân nhã khách nên đi, làm quân tử nên làm.
Cái gì mà thư viện trà lâu, hội thơ văn nhã... hắn chẳng đi một nơi nào cả.
Hắn muốn giải cứu một số thế nhân chịu khổ.
Ví dụ như những cô nương có cha mẹ mắc bệnh, muội muội còn phải đến trường.
Đã có thể cứu khổ cứu nạn, lại có thể hoạt động cả thể xác lẫn tinh thần, cớ sao lại không làm?
Cứ ở mãi trên đỉnh Thanh Vân phong, lỗ tai đã sắp nghe hiểu tiếng muỗi kêu luôn rồi.
Đương nhiên, hắn chỉ có ý định đi quan sát vài tiểu khúc để thả lỏng mà thôi, cũng không phải vì ham mê thịt cá, dù sao nơi này cũng không có đồ bảo hộ.
Nhưng mà, dựa vào tạo nghệ dược đạo của hắn, giờ hắn cũng không sợ dính bệnh...
...
Lúc chạng vạng tối, dưới chân Thanh Vân phong.
Tiêu Ngạo Hải và Liễu Vân Thấm kề vai sát cánh lên núi, chuẩn bị tới dò xét hư thực.
Thanh Vân phong ngoại trừ hai thầy trò Thẩm An Tại ra thì không còn ai nữa, cho nên bọn họ muốn tìm người thông báo cũng không có biện pháp, chỉ có thể một đường đi tới Thanh Vân điện.
Ngoài điện, bọn họ trùng hợp nhìn thấy Mộ Dung Thiên canh giữ ở bên ngoài, cả người lầy lội.
Nhìn thấy Trấn Nam vương và Liễu Vân Thấm đến đây, Mộ Dung Thiên vội vàng chắp tay chào.
"Mộ Dung tiểu hữu, sư phụ ngươi có trong núi không?"
Tiêu Ngạo Hải ra hiệu cho hắn không cần đa lễ, mở miệng hỏi thăm.
Mộ Dung Thiên lắc đầu: "Hôm nay sư phụ không biết muốn làm gì, không ở trong núi."
"Không có ở đây?"
Hai người sững sờ, liếc nhau.
Nhưng Liễu Vân Thấm lại nhanh mắt thấy được bộ bảo giáp treo trên tường đại điện kia đã biến thành màu xanh lam sáng bóng, ánh mắt ngưng lại.
Tiêu Ngạo Hải cũng phát hiện ra sự thay đổi của bảo giáp, hô hấp có chút ngưng trọng.
Lúc này mới qua một ngày mà thôi, độc tố ẩn chứa trong bảo giáp vậy mà đã bị loại trừ toàn bộ?
Bởi vậy có thể thấy được, trình độ dược đạo của Thẩm An Tại chỉ sợ không hề thấp hơn Dược vương!
Hơn nữa sau lưng hắn còn có một cường giả thượng tam cảnh, nữ nhi của mình nếu có thể bái nhập làm môn hạ của hắn, nói không chừng thật sự có hi vọng giải trừ hoàn toàn Thực Cốt độc!
Không nghĩ chỉ tiện đường tới Linh Phù sơn một chuyến, lại có thể có phát hiện trọng đại như thế, thật là khiến hắn ngoài ý liệu!
"Vương gia và Liễu trưởng lão tìm sư phụ ta có chuyện gì, vãn bối nguyện thay mặt chuyển cáo."
Hai người bất động thần sắc, Tiêu Ngạo Hải áy náy mở miệng.
"Buổi sáng là bản vương chủ quan, đưa bảo giáp có độc tới, vốn định đưa Giải Độc đan tới, nhưng xem ra đã không cần."
"Vì đền bù sơ suất của bản vương, cho nên bản vương suy nghĩ, muốn chuẩn bị tặng cho Mộ Dung tiểu hữu một thứ."
"Tặng vãn bối?" Mộ Dung Thiên tò mò: "Thứ gì?"
"Sau khi nghe đề nghị của Liễu cô nương, bản vương quyết định chuẩn bị cho Thẩm trưởng lão một suất tiến vào Thuần Nguyên sơn."
Khi Tiêu Ngạo Hải vừa dứt lời, hơi thở của Mộ Dung Thiên cứng lại.
Thuần Nguyên sơn!
Trọng địa của hoàng thất Đại An triều, là nơi nếu ngươi không phải là hậu bối có quan hệ với hoàng thất thì không thể vào!
Tiến vào núi này có thể trợ giúp võ giả Khí Hải cảnh và Quy Nguyên cảnh giảm bớt rất nhiều thời gian cần thiết để tu luyện.
Mà khoảng cách ba năm ước hẹn với Tần Thiển Nguyệt chỉ còn lại có không đến sáu tháng, hắn rất cần cơ duyên đột phá gấp.
Thuần Nguyên sơn, không thể nghi ngờ chính là cơ duyên vô cùng thích hợp hắn!
"Đa tạ Vương gia! Đa tạ Liễu trưởng lão!"
Mộ Dung Thiên kích động hành lễ.
Nhưng Tiêu Ngạo Hải nhanh chóng cau mày mở miệng: "Chỉ là cái danh ngạch này cũng không dễ đưa cho các ngươi, người có thể tiến vào Thuần Nguyên sơn không phải hoàng thân quốc thích thì cũng phải là thuộc một vài thế lực lớn hàng đầu."
"Muốn danh chính ngôn thuận tiến vào Thuần Nguyên sơn, Thẩm trưởng lão và ngươi sợ cần có thêm thân phận."
"Cần thêm thân phận?"
Mộ Dung Thiên sửng sốt, có chút không hiểu rõ ý tứ của đối phương.
"Rất đơn giản, Thẩm An Tại chỉ cần thu Quận chúa làm đồ đệ, ngươi trở thành sư huynh của Quận chúa, thầy trò hai người các ngươi coi như có quan hệ với hoàng thất, khi tiến vào Thuần Nguyên sơn cũng sẽ không có ai phản đối."
Liễu Vân Thấm nhẹ giọng mở miệng.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì giật mình, còn có chút hưng phấn.
Lúc trước hắn từng có ý nghĩ, chỉ cần Tiêu Cảnh Tuyết ở đây, những chuyện phiền toái trong dược viên sẽ không đến lượt hắn để ý nữa, hắn còn có thể dành thời gian tu luyện.
"Vãn bối không dám tự tiện thay sư phụ làm chủ, nhưng nhất định sẽ chuyển lời thay."
Hắn vẫn biết chừng mực, biết loại chuyện này cần Thẩm An Tại tự mở miệng mới được.
"Làm phiền rồi."
Tiêu Ngạo Hải gật đầu.
Hắn lập tức muốn trở về, gần đây Lang uyên lại không được thái bình, cần hắn tự đi qua trấn thủ, trong thời gian ngắn không thể rời đi.
Nhưng cuối cùng trong lòng hắn cũng rơi xuống một tảng đá.
Xem ra Thực Cốt độc của con gái mình hẳn là có biện pháp giải trừ, cho dù không cách nào trừ tận gốc, hẳn cũng sẽ có cách áp chế hiệu quả.
Về phần Thẩm An Tại có đồng ý hay không...
Hắn ngược lại không suy nghĩ nhiều.
Có thể thu Quận chúa làm đồ đệ, có quan hệ với hoàng thất, chuyện này không biết có bao nhiêu cường giả Thiên Linh cảnh muốn cầu cũng cầu không được đây.
Thẩm An Tại... Hẳn là không có lý do gì để từ chối đâu ha?