Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồ Nhi Chớ Hoảng Sợ, Vi Sư Ở Đây

Chương 41: Cuối cùng cũng có thể giúp được sư phụ!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm hôm sau.

Thẩm An Tại ngáp một cái rồi chạy đến sau núi kiểm tra.

Mộ Dung Thiên đang cần cù chăm chỉ cày với hai con mắt gấu trúc.

Không hổ là võ giả Khí Hải cảnh, một đêm không ngủ không nghỉ, mười mẫu đất cứ thế bị hắn cày xong bảy mẫu!

Nhưng thiếu niên cũng rất mệt mỏi, cả người đầy bùn lầy không nói, hai mí mắt đánh nhau thành đường thẳng, đầu vừa cày vừa gật

"Tên tiểu tử ngốc này..."

Thẩm An Tại khẽ lắc đầu, xoay người đi về phía phòng bếp.

Không nghĩ tới bảo thằng ngốc kia cày xong mười mẫu đất trong một đêm, hắn thật đúng là tập hợp đủ sức lực để làm, cũng không biết lén lút lười biếng.

Không biết học theo sư phụ gì cả, làm cái gì cũng không biết.

Nhớ năm đó Thẩm An Tại hắn đi làm công ăn lương 8 giờ có thể làm việc riêng 5 giờ mà không bị lãnh đạo phát hiện.

Thời điểm mặt trời hoàn toàn bò ra khỏi khe rãnh núi, Mộ Dung Thiên thật sự không chịu nổi, một cơn buồn ngủ vừa ập đến là hắn đã chúi đầu chui vào trong đất.

"Làm cái gì đó, đói đến mức ăn đất hả?"

"Vi sư mang điểm tâm tới nè, mau dậy ăn!"

Thẩm An Tại nắm lấy chân Mộ Dung Thiên rút ra.

Nhìn một chén "vừng phi đen" quen thuộc trên tay sư phụ, Mộ Dung Thiên xoa xoa đôi mắt sưng phù.

"Sư phụ, còn thiếu hai mẫu đất nữa là xong rồi."

"Được rồi, uống sạch đồ trong bát đi rồi tính."

Mộ Dung Thiên gật đầu, nhận lấy chén rồi bóp mũi uống một hơi cạn sạch.

Lần này thuốc không đắng như dự liệu, ngược lại rất là ngọt ngào, vừa uống vào tức thì đã tan.

Uống xong một chén thuốc, hắn cảm thấy một cỗ thanh lương chi ý lan tràn đến toàn thân, mệt mỏi toàn thân đang cấp tốc tiêu tán, thay vào đó là một trận sảng khoái.

Thậm chí hai vành mắt màu đen cũng đã tản đi, tinh thần đã khôi phục rất nhiều.

"Sư phụ, đây là đan dược gì?"

Mộ Dung Thiên có chút kinh ngạc, hắn cảm thấy hiện tại tinh lực của mình dư thừa, còn có thể cày thêm mấy mẫu đất.

"Thanh Thần đan tứ phẩm."

Thẩm An Tại hết sức tùy ý mà mở miệng, ánh mắt tìm kiếm bốn phía, chuẩn bị tìm mấy thân cây để đốn vewf làm hàng rào.

"Đan tứ phẩm?"

Mộ Dung Thiên ngẩn ra, nhìn thoáng qua người bên cạnh.

Mặc dù bề ngoài trông không ra sao, nhưng dược hiệu lại thật sự tốt.

Nếu sáng sớm ngày nào cũng có thể uống đan dược này, chẳng phải hắn sẽ không ngủ sao?

Đợi giải quyết xong chuyện dược điền, sau này lại luyện ngày luyện đêm, sớm muộn có một ngày có thể đạt tới Quy Nguyên cảnh!

"Thẩm trưởng lão!"

Ngay lúc thầy trò hai người bọn họ đang nói chuyện, phía xa có một nữ đệ tử của Thanh Loan phong đến.

Trong tay còn cầm một bộ bảo giáp toàn thân màu u lam.

"Bảo giáp Địa giai hạ phẩm!"

Hai mắt Thẩm An Tại lộ ra sắc mặt vui mừng.

Đêm qua Liễu Vân Thấm từng tới một chuyến, nói Vương Phi cực kỳ hài lòng đối với Trú Nhan đan, cho nên Trấn Nam vương hỏi hắn cần ban thưởng gì.

Gần như là nghĩ cũng không nghĩ, hắn bảo hắn muốn một kiện Linh Khí phòng ngự Thiên giai.

Nhưng đổi lại là ánh mắt khinh bỉ của Liễu Vân Thấm, Linh Khí phòng ngự Thiên giai quý hiếm ra sao cơ chứ, cả hoàng thất Đại An triều cũng chỉ có mình bệ hạ có một bộ.

Nhiều nhất chỉ có thể cho hắn một món linh khí phòng ngự Địa giai.

Nhận lấy bảo giáp xong, Thẩm An Tại vui vẻ trở về phòng bắt đầu nhỏ máu nhận chủ.

Còn chưa kịp nhỏ máu, hắn đã nhận ra có gì đó không ổn.

Bảo giáp này tựa hồ không quá thích hợp, cầm trong tay nặng trĩu không nói, cầm lâu còn có cảm giác hơi đau nhức thấu xương.

Đây mới chỉ là cầm ở trong tay mà thôi, nếu như nhỏ máu nhận chủ, e rằng tình huống sẽ càng nghiêm trọng hơn!

Mặc dù tinh thần lực không đủ cường đại, nhưng Thẩm An Tại dựa vào kinh nghiệm luyện dược sư ngũ phẩm của mình, rất nhanh đã phát hiện ra nguyên nhân.

Trên bảo giáp có tàn độc!

Lần này hắn có chút đắn đo không yên.

Hắn không thể xác định đây là độc còn sót lại trước kia khi Trấn Nam vương chinh chiến với bộ giáp này, hay là Thực Cốt chi độc đã ảnh hưởng đến Quận chúa bị nhiễm lên.

"Chẳng lẽ hắn đang thăm dò ta?"

Thẩm An Tại sờ cằm.

Nếu thật sự là Thực Cốt chi độc, hắn nhất định không giải được, hơn nữa rất có khả năng Tiêu Ngạo Hải đang thăm dò năng lực dược đạo của mình.

"Hắc, thật nghĩ ta ngu à, rõ ràng là có ý đồ muốn lừa dối Thẩm mỗ ta?"

Đừng nói hiện tại hắn không có bản lĩnh khử độc, cho dù có thể thì hắn cũng không làm, đây không phải tự tìm phiền toái cho mình sao?

Hắn hừ hừ hai tiếng, treo bảo giáp lên trên đại điện, không để ý tới nữa.

Có độc ở phía trên, thu vào nhẫn trữ vật sợ sẽ ảnh hưởng đến những thứ bên trong, cho nên chỉ có thể tìm một chỗ để treo lên trước đã.

Hiện tại Trấn Nam vương vẫn còn ở lại tông môn, chờ cha con bọn họ đi rồi, hắn lại nghĩ biện pháp để hệ thống hỗ trợ giải trừ độc trên bảo giáp là được, dù sao hiện tại hắn cũng không cần đi đâu, không sợ có người đánh lén.

Thẩm An Tại ở bên nghĩ, tâm tình rất tốt, vừa hát vừa đi ra khỏi Thanh Vân phong, đi đến phương hướng Thanh Khê phong.

Lão già Triệu Thành kia, 50 vạn kim tệ đến bây giờ còn chưa được đưa tới, hắn phải đi thúc giục.

Sau khi hắn rời đi không bao lâu, Mộ Dung Thiên xoa eo đi đến.

Lúc này sắc mặt Mộ Dung Thiên tràn đầy vẻ vui mừng, cả đêm cày đất, làm cho hắn cảm giác linh khí của mình càng thêm tinh thuần, cô đọng hơn không ít, mơ hồ có dấu hiệu sắp đột phá Khí Hải trung kỳ.

Cho nên hắn mới chạy tới hỏi sư phụ, lúc nào phần thưởng của cuộc thi đấu hạng nhất tông môn mới được gửi tới đây.

Bên trong có một quả Phá Hải đan, chỉ cần phục dụng viên đan dược này, hắn nắm chắc trong vòng nửa tháng đạt tới Khí Hải trung kỳ.

Gọi mấy tiếng mà không phát hiện bóng dáng sư phụ.

Mộ Dung Thiên vò đầu lộ vẻ hồ nghi: "Sư phụ lại đi đâu rồi, không phải nói hôm nay còn muốn cùng nhau dựng hàng rào à?"

Trong khi nói chuyện, hắn liếc thấy trên tường đại điện treo một bộ bảo giáp màu u lam.

"Đây không phải là thứ sư tỷ Thanh Loan phong đưa tới sao, vì sao sư phụ để nó ở chỗ này?"

Vừa nghi hoặc, hắn vừa hiếu kỳ đi về phía bên kia, đến gần vài phần, đưa tay chạm vào.

Hơi có cảm giác đau thấu xương truyền đến, Mộ Dung Thiên nhíu mày.

Loại cảm giác này, sao rất giống cảm giác lúc đó khi vận công trừ độc cho Tiêu Cảnh Tuyết?

"Chẳng lẽ phía trên cũng có độc của Quận chúa?"

Vừa nghĩ đến đây, trong mắt hắn lộ ra vẻ hưng phấn.

Hắn nhớ mang máng công pháp của mình có tác dụng trấn áp khu trục độc dược này.

"Trước nay đều là sư phụ giúp ta, tuy chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng hôm nay ta đã có thể giúp sư phụ rồi!"

Nói xong Mộ Dung Thiên không chút do dự gỡ mảnh bảo giáp xuống rồi khoác lên trên người, mặc cho ý chí thấu xương kia lan tràn ra, trực tiếp vận chuyển Vô Song Ngự Kiếm quyết.

Theo kiếm quyết vận chuyển, trận trận kiếm ý sắc bén khuấy động, rất nhanh mặt ngoài bảo giáp nổi lên từng tầng từng tầng chất lỏng màu đen, tanh hôi vô cùng.

Độc này tuy có thể chui rúc ẩn giấu trong cơ thể Tiêu Cảnh Tuyết, nhưng đây chỉ là bảo giáp mà thôi, không có máu thịt xương tủy, bị kiếm ý bức ra cũng chỉ có thể chui ra ngoài.

"Hô!"

Mộ Dung Thiên thở dài một hơi, sắc mặt có chút tái nhợt.

Hắn tìm một miếng vải rồi lau sạch sẽ bảo giáp, màu u lam trước kia biến thành màu chàm.

"Không sai, nếu sư phụ biết ta giúp hắn giải quyết độc trên bảo giáp, hẳn là sẽ có phần thưởng cho ta?"

Nhìn bảo giáp một lần nữa được treo trên tường, Mộ Dung Thiên cực kỳ hài lòng gật gật đầu, sau đó lại gãi đầu.

"Sư phụ đang ở đâu, không phải đã nói hôm nay sẽ cùng nhau đặt hàng rào sao?"

Hắn lại bắt đầu đi khắp nơi tìm Thẩm An Tại.

Mà Thẩm An Tại giờ phút này đã đến Thanh Khê phong, ngoại trừ Triệu Thành, hắn còn gặp được Từ đường chủ Linh Dược đường ở nơi này.
« Chương TrướcChương Tiếp »