Năm kiếm!
Chỉ cần năm kiếm, trực tiếp bổ ngã một cường giả nửa bước Địa Linh cảnh!
Đám đệ tử xem cảnh này phần lớn đều nghẹn họng nhìn trân trối, tuyệt đối không dám tin.
Ai có thể ngờ được, hạng tôm tép Thẩm An Tại của Thanh Vân phong, thực lực lại không phải là Đoán Thể hậu kỳ trong truyền thuyết, mà là cường giả có thể nghiền áp đường chủ Chấp Pháp đường!
"Thẩm trưởng lão, chẳng lẽ đã tiến vào Địa Linh cảnh rồi?"
"Không rõ lắm, nhưng khẳng định không phải là Đoán Thể hậu kỳ."
Đông đảo đệ tử kinh ngạc không thôi, ngơ ngác nhìn một màn này.
Thẩm An Tại quay người, thừa dịp thẻ tiêu hao Bôn Lôi kiếm còn có một tia lực lượng, hắn trực tiếp ném kiếm đen trong tay lên trên đài.
Rẹt!
Kiếm đen chuẩn xác trượt vào vỏ kiếm sau lưng Mộ Dung Thiên.
"Đồ nhi, ngươi đã nhìn rõ sự ảo diệu của Bôn Lôi kiếm chưa?"
Thẩm An Tại chắp tay trên đài, nhàn nhạt mở miệng.
Bộ dáng phong đạm vân khinh, rất có phong phạm cao nhân của hắn hù dọa đám trưởng lão Huyền Ngọc Tử sửng sốt.
Mặc dù nhìn qua là như vậy, nhưng trong lòng Thẩm An Tại đã sớm vui như nở hoa.
Sảng khoái!
Quá sung sướиɠ rồi!
"Sư phụ, đồ nhi đã nhìn rõ!"
Mộ Dung Thiên kích động mở miệng, trong mắt tràn đầy sùng kính.
[Độ sùng bái +20]
[Cấp bậc sùng bái hiện tại của Mộ Dung Thiên: 7]
[Ký chủ thu hoạch được phần thưởng Linh Tức nhưỡng x1: Tiên Linh tuyền nguyên x1]
"Linh Tức nhưỡng, Tiên Linh tuyền nguyên?"
Thẩm An Tại sửng sốt, vội vàng nhìn phần thưởng mới lấy được có tác dụng gì.
[Linh Tức nhưỡng: bên trong có Càn Khôn, có thể hữu hiệu hỗ trợ linh thảo linh dược gia tốc sinh trưởng, tăng dược hiệu, đề thăng linh khí thiên địa, phạm vi ban đầu là ba trượng, theo thời gian tăng trưởng mà tự động mở rộng phạm vi]
[Tiên Linh tuyền nguyên: cung cấp Linh tuyền cuồn cuộn không ngừng, có thể loại trừ bệnh tật, hồi phục cỏ cây chết khô tái hiện sinh cơ, cũng có thể trợ giúp võ giả tu luyện]
"Khá lắm, hệ thống bị bệnh rồi phải không, thế mà tặng quà còn tặng đủ một bộ?"
Sau khi nhìn rõ ràng giới thiệu, Thẩm An Tại vui mừng quá đỗi, hoài nghi không biết có phải não hệ thống xảy ra vấn đề hay không.
[Kiểm tra đo lường phát hiện Ký chủ không tôn kính với hệ thống của mình, lập tức thu hồi phần thưởng]
"Ai ai ai đừng, ca ơi ta sai rồi."
Khuyên can mãi, Thẩm An Tại mới mỉm cười giữ lại được phần thưởng.
Ánh mắt đám người Huyền Ngọc Tử, Tiêu Ngạo Hải giờ phút này đều sáng ngời mà đánh giá Thẩm An Tại, thần sắc hồ nghi.
Bất kể nhìn thế nào, gia hỏa này tựa hồ cũng chỉ là cảnh giới Đoán Thể hậu kỳ.
Nhưng năm kiếm vừa rồi không phải là giả, rốt cuộc là thế nào?
Hay là, thực lực của Thẩm An Tại đã cao đến mức bọn họ không thể điều tra ra được?
Đám người Huyền Ngọc Tử lắc đầu, không thể nào, nhất định là vị cường giả Niết Bàn kia đã dạy cho hắn công pháp liễm tức gì đó.
"Khụ khụ, này, Triệu trưởng lão?"
Thẩm An Tại lại ho khan hai tiếng, nhìn về phía Thanh Khê phong.
Triệu Thành vẻ mặt đau khổ: "Thẩm trưởng lão đừng nóng vội, một lát nữa ta sẽ sai người đưa năm mươi vạn kim tệ cho Thanh Vân phong."
"Triệu trưởng lão thật rộng lượng!"
Thẩm An Tại nhếch miệng cười một tiếng, dựng ngón tay cái với hắn.
Triệu Thành cười khổ không thôi, hắn ngược lại rất muốn hẹp hòi, nhưng nghĩ đến kết cục của Nham Lý, hắn cảm thấy mình vẫn nên rộng rãi mới tốt.
Mặc dù mình là Địa Linh cảnh, nhưng chịu mấy kiếm kia cũng không dễ dàng.
Huống chi ở sau lưng Thẩm An Tại còn có một cường giả Niết Bàn không biết sẽ đến lúc nào.
Bọn người Huyền Ngọc Tử liếc nhau, chuyện cho tới bây giờ, không ai dám hoài nghi tính chân thật của vị cường giả kia ở sau lưng Thẩm An Tại nữa.
Tiêu Ngạo Hải càng chau mày, nhìn thoáng qua Tiêu Cảnh Tuyết sau lưng, không biết suy nghĩ cái gì.
"Chưởng môn, cuộc thi đấu của môn phái đã kết thúc. Đồ nhi của ta biểu hiện cũng không tệ lắm, không thể nói là ta dạy hư đồ đệ đúng không?"
Thẩm An Tại quay đầu nhìn về phía Huyền Ngọc Tử.
Mấy vị trưởng lão khác nghe vậy cười khổ không thôi, nếu có thể dạy ra đệ nhất đại tỉ mà lại là dạy hư đệ tử, vậy bọn họ là cái gì?
"Đương nhiên là không." Huyền Ngọc Tử lắc đầu.
"Ta có tư cách tiếp tục làm phong chủ Thanh Vân phong này hay không?"
"Tất nhiên là có rồi."
Thẩm An Tại nhếch miệng cười nhẹ: "Vậy thì không sao rồi, vậy các ngươi tiếp tục trò chuyện đi, chúng ta sẽ về Thanh Vân phong trước!"
Hắn rất muốn trở về thử xem Linh Tức nhưỡng thần kỳ như thế nào.
"Hả?"
Huyền Ngọc Tử sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Thẩm An Tại đã đi ra ngoài, Mộ Dung Thiên đã bắt đầu hành lễ với đám người.
Cái khỉ gì vậy, mình còn chưa nói kết thúc thi đấu mà, còn một đống lời lẽ khích lệ lòng người mình chưa kịp nói.
Cứ như vậy phủi mông chạy lấy người, có phải có chút không nể mặt mình hay không?
Tiêu Ngạo Hải kinh ngạc nhìn về phía Liễu Vân Thấm bên cạnh: "Thẩm trưởng lão, xưa nay làm việc vô câu vô thúc như thế sao?"
Liễu Vân Thấm lắc đầu, nhìn hai bóng lưng xa xa, lông mi run rẩy.
"Ta không biết nhiều về hắn."
Nói rồi, nàng quay đầu lại, ngưng giọng, nói: "Nếu sau lưng hắn có cường giả Niết Bàn là thật, có lẽ Thực Cốt độc kia vẫn còn cứu được."
Sắc mặt Tiêu Ngạo Hải hơi trầm xuống, gật đầu, vừa rồi hắn cũng đã nghĩ đến điểm này.
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ xem làm thế nào để đi nói chuyện với Thẩm An Tại, người kia đã nhanh như chớp chạy mất.
"Hắn và Liễu cô nương tựa hồ có quan hệ không cạn, không biết có thể nhờ cô nương miệng thay không?"
Tiêu Ngạo Hải nghĩ nghĩ, rồi mở miệng nói.
Nghe nói như thế, ánh mắt Liễu Vân Thấm lóe lên một cái rồi lắc đầu: "Vương gia nói quá lời, ta và Thẩm An Tại cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, quan hệ không phải như Vương gia nghĩ."
"Bèo nước gặp nhau?"
Tiêu Ngạo Hải hồ nghi nhìn nàng: "Không thể nào, vậy tại sao hắn lại đưa Trú Nhan đan trân quý như vậy cho ngươi, ngươi lại vội vàng muốn tặng võ kỹ Địa giai cho hắn?"
"Các ngươi thật sự chỉ là bèo nước gặp nhau?"
Liễu Vân Thấm khẽ giật mình, chớp chớp cặp mắt hoa đào xin đẹp mà nhìn hắn, nghiêm túc mở miệng.
"Vương gia, chúng ta thật sự là bèo nước gặp nhau."
"Thật vậy sao?"
"Thật vậy."
"Bổn vương không tin."
"..."
Liễu Vân Thấm bất đắc dĩ, có điều Tiêu Ngạo Hải không tin cũng là bình thường.
Có hai người nào chỉ là bèo nước gặp nhau, mà một người đưa Trú Nhan đan, một người vội vàng tặng lại võ kỹ Địa giai sao?
Nói ra thì ngay cả Nham Lý cũng không tin.
Chẳng qua nhớ tới Tiêu Ngạo Hải từng có ân cứu mạng mình, Liễu Vân Thấm vẫn nhẹ nhàng gật đầu, ôn nhu đáp ứng.
"Nếu Vương gia đã nói như vậy, vậy buổi tối ta sẽ cùng Vương gia đi Thanh Vân phong một chuyến."
"Đa tạ Liễu cô nương."
Tiêu Ngạo Hải cảm kích gật đầu, Tiêu Cảnh Tuyết phía sau cũng khẽ hành lễ, đoan trang thục nhã.
...
Thanh Vân phong.
"Đồ nhi, ngươi cầm một cái bao đến Linh Dược đường một chuyến."
"Đi đâu làm gì cơ?"
Mộ Dung Thiên ngơ ngác nhìn sư phụ đang lục tung nhà tìm một cái bao tải.
"Có bao nhiêu Linh dược bị khô héo, ngươi đi lấy bấy nhiêu trở về!"
"A, đều đã chết khô, dược tính trôi mất, không bằng cỏ dại, sư phụ người muốn thứ đó làm gì?"
Mộ Dung Thiên nghĩ mãi không ra, gãi đầu hỏi.
"Đừng nói nhảm, vi sư kêu ngươi đi thì ngươi phải nhanh chóng rời đi, thừa dịp hiện tại Từ đường chủ và đại bộ phận đệ tử Dược đường đều không có ở đây, nếu có thể lấy một ít linh dược còn nguyên vẹn thì lấy về luôn!"
Thẩm An Tại lấy gậy trêu mèo ra làm thước quất lên mông Mộ Dung Thiên.
"A, vậy không phải là trộm sao?"
"Nói cái gì cơ, ta quang minh chính đại lấy cơ mà, vậy gọi là trộm sao!?"
Thẩm An Tại tức giận quất mông của hắn một cái: "Hơn nữa, những năm này Linh Dược đường cắt xén của Thanh Vân phong chúng ta bao nhiêu là tài nguyên, bây giờ chúng ta lại lấy về thì có sao đâu?"
"A, đệ tử đã biết." Mộ Dung Thiên gật đầu, nắm lấy một cái bao tải.
"Mau đi đi, vi sư ở đây chờ ngươi, nếu nhìn thấy trong dược điền có thứ đồ chơi gì đó trông rất hiếm lạ, ngươi nhớ cũng phải nhổ về đây."
"Được!"
Mộ Dung Thiên xách theo bao tải đi ra ngoài.
Thẩm An Tại thấy hắn rời đi, sau đó hưng phấn lấy ra Linh Tức nhưỡng, đi tới phía sau Thanh Vân phong để tìm phong thủy bảo địa.