Quyển 2 - Chương 11: phế bỏ, xuất cốc

“Ngươi ······ “ Hai mắt Vân Vũ có chút sương mù, sau đó sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên, đã biết hết thảy đều do Mộ Thiên Dao giở trò quỷ —— lạnh nhạt cười nhẹ như xuân phong : “Không có gì, chỉ là một ít thuốc bột sẽ làm người nổi điên mà thôi···” Mộ Thiên Dao nhìn thấy hoài nghi trong mắt Vân Vũ, lạnh nhạt truyền âm: “Loại thuốc bột sẽ đem hết ghen tị cùng ác độc trong lòng người tăng thêm mấy chục lần.” Loại độc dược này, trong Ác Ma cốc không phải là dược rất hoàn thiện, được cho là một loại cấm dược.

“Ngươi này độc ······ “ Hai mắt Vân Vũ đột ra, tràn đầy độc ác. Mộ Thiên Dao rất nhanh phất ống tay áo, nhất thời, Vân Vũ liền bị kình khí cường đại chèn ép , lời nói đến miệng bị nuốt xuống.

Lần này, hai người đều im lặng bất động, không có chút ý ngăn cản.

Mộ Thiên Dao cân nhắc rất khá, một cước này đạp xuống, tuy rằng nàng sẽ không chết, nhưng sẽ thành phế nhân, gân cốt toàn thân đứt đoạn, yết hầu bị nội lực Mộ Thiên Dao đánh sâu vào dập nát. Từ nay về sau, nàng đừng nghĩ mở miệng nói chuyện !

“Sư phụ, ném tới mặt sau hồ uy cá sấu đi!” Thương Hồ sẵng giọng nói Vân Vũ, có chút đau lòng nhìn Mộ Thiên Dao. Nữ nhân này, cư nhiên dám mắng nàng như vậy, ngay cả hắn đều luyến tiếc không lỡ nói nặng một lời, mà nữ nhân lại dám khen ngược, sư phụ hảo hảo bồi tội với nàng, nàng cư nhiên còn mắng sư phụ như vậy —— gân cốt toàn thân Vân Vũ vốn bị dập nát vừa nghe, nhất thời mặt như tro tàn, cầu cứu nhìn Thương Phong.

Thương Phong mặt không chút thay đổi liếc Vân Vũ một cái, sau đó quay đầu nhìn Mộ Thiên Dao: “Đây là nàng tự tìm , ta không ý kiến!”

“Ha ha “ Từ miệng Vân Vũ truyền ra thanh âm thê lương, đáy mắt lại xẹt qua tuyệt vọng, sớm đã biết,trong mắt bọn hắn chỉ có sư phụ, còn nàng ta là cái gì đây? Bất quá ······ trong mắt xẹt qua một chút tính kế, Mộ Thiên Dao, ngươi cũng đừng đắc ý quá, cho dù chết, ta cũng sẽ kéo ngươi chôn cùng ! !

” Ai nha, đừng tàn nhẫn như vậy!” Mộ Thiên Dao cười tựa thiên sứ, vô tội như vậy, nhưng ở trong mắt Vân Vũ, nàng so với ác ma còn làm cho người ta sợ hãi hơn: “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Ân, bất quá, Vân Vũ tiểu thư vừa mới bị trọng thương a. Trong cốc trừ bỏ Hứa ma bọn thô sử nhân thì chỉ có nam nhân. Không bằng để Hoa Thi Thi đi chiếu cố nàng đi!”

Quả nhiên, Mộ Thiên Dao nói vừa nói xong, liền thấy Vân Vũ dùng sức giãy dụa, trong mắt chỉ có sợ hãi. Mộ Thiên Dao trầm mặc, quả nhiên, hai người các nàng vốn nhận thức, hơn nữa có quan hệ rất sâu “Sư phụ, nàng thật quá thiện lương··· “Thương Hồ không biết làm sao thở dài một tiếng, làm cho Vân Vũ nghe được bực mình suýt chút nữa hộc máu, nàng đã như vậy còn kêu thiện lương sao? Vậy trên đời vốn không có ác nhân rồi. Đáng tiếc, lời này nàng vĩnh viễn cũng nói đi được nữa ······” Đúng vậy, sư phụ. Nàng đều chửi như vậy, người còn ······” Thương Phong xấu hổ , nữ nhân này vốn do hắn mang về đây. Nghĩ vậy, hắn không khỏi càng thêm áy náy .

Thương Hồ giận trừng Thương Phong, chợt, có chút vui sướиɠ khi người gặp họa đá xoáy: “Có người chỉ biết là phong lưu, cũng không nhìn xem mang về là những mặt hàng gì!”

“Ngươi, Thương Hồ ······ “ Sắc mặt Thương Phong có chút khó coi chỉ vào Thương Hồ, môi run nhè nhẹ, trong mắt lửa giận càng bốc cao.

” Thế nào? Nếu không phải ngươi nói, nữ nhân này sẽ xuất hiện ở trong này sao? Nếu không phải ngươi sắc tính không đổi, thì sao có thể có hôm nay? Hừ, trước kia có một Bạch Lăng, hôm nay có Vân Vũ, ta xem ngươi sớm hay muộn cũng sẽ chết ở trên thân nữ nhân cho coi” Thương Hồ trước kia đối với Thương Phong còn có chút bất mãn, hiện tại, phát hiện này mấy ngày nay Thương Phong thường chạy đến tiểu viện của Mộ Thiên Dao rất là chịu khó, lại làm cho hắn có giác cảm nguy cơ.

Sắc mặt Thương Phong trắng bệch, đồng tử hơi co lại, nhưng lại không có lời nào để nói. Nói đến Bạch Lăng, trong lòng hắn vẫn còn có chút hơi hơi không được tự nhiên, nhưng lúc này, hắn chỉ suy nghĩ, Mộ Thiên Dao trăm ngàn lần đừng hiểu lầm là được, nên cũng không có tâm tư đi để ý điểm không được tự nhiên này của mình.

“Sư phụ ······· ta ······” Nói xong lắc đầu, sau đó ánh mắt có chút khủng hoảng nhìn Mộ Thiên Dao: “Ta không đυ.ng nàng, ta không ······ “

Giờ khắc này, rốt cục Thương Phong hoàn toàn cảm thấy khủng hoảng, đó là loại sợ hãi khủng hoảng còn hơn nhiều so với khi Bạch Lăng rời khỏi.

Vẫy vẫy tay: “Tốt lắm. Ồn cái gì mà ồn. Thương Phong, dẫn nàng đi. Còn các ngươi, không có việc gì thì đi luyện công thêm, đã lâu như vậy rồi , công lực của các ngươi còn trì trệ không tiến. Các ngươi nhìn xem, cả một đám làm sư huynh thế mà võ công cư nhiên so ra kém Thương Thiên vào cửa trễ nhất. Còn có, không có việc gì thì đừng tới viện ta đi bộ. Không thấy hoa cỏ đều bị các ngươi giẫm chết hết sao. Thôi, đi mau đi—— “Nói xong Mộ Thiên Dao bắt đầu đuổi người.

Rốt cục người đi nhà trống, ách, bên tai được thanh tịnh .

Nhìn kỹ sân nhỏ tiêu điều, kỳ thật cũng không có bao nhiêu tiêu điều, chỉ là, ở trong mắt Mộ Thiên Dao có vẻ có chút cô đơn. Xoa xoa huyệt thái dương, ngày đó bị các đồ đệ làm phiền suýt chút nữa mệt thận, đau dạ dày, tuyến tiền liệt gặp một loạt vấn đề. Haiz, nhàm chán a ······

Trong bóng đêm, một tay Mộ Thiên Dao dẫn theo Tiểu Kim, một bên gánh hành lý. Ách, kỳ thật nàng cũng không mang gánh nặng, giống hệt kẻ trộm, mang theo Tiểu Kim, không tiếng động bay qua tường vây, đi đến tiểu viện của Hoa Thi Thi lung lay một vòng sau, rồi mới phi thân ra ngoài cốc—— Vốn nàng cũng không tính sớm xuất cốc như vậy, bất quá, bởi nam nhân ngoài ý muốn buổi sáng hôm nay thì đành làm vậy.

Chưa biết được tin tức của hỏa bạo lão cha, hơn nữa, đám đồ đệ đó, nàng thật sự không chịu nổi bọn họ nhiễu loạn a, vì thế ······ rời nhà trốn đi! !

(Giang hồ a, ra giang hồ hoạt động thôi)

———— “Không tốt , không tốt ······” Sáng tinh mơ, đúng lúc dưỡng mộng đẹp thì mọi người bị tiếng kêu hoảng sợ như gϊếŧ heo của Thương Thiên làm bừng tỉnh .

“Phi, gào cái gì mà gào. Cũng không phải chết cha chết mẹ ··· “ Thương Dương chỉ mặc một cái quần cộc chạy ra. Bởi vì hắn rõ ràng nghe được, thanh âm này,hình như truyền ra từ tiểu viện của sư phụ.



” Sao vậy? Nhiễu thanh mộng của người ta ···” Thương Mạch than thở, nhưng vẫn ngại mình đánh không lại Thương Thiên, đành phải ồn ào ở trong lòng.

“Dọa, tại sao ngươi lại ở trong này?” Thương Hồ không quan tâm hắn la hét cái gì. Chuyện hắn quan tâm là,mới sáng tinh mơ , tại sao tử tiểu tử này ở trong này? Chẳng lẽ, tiểu tử này mới là gian phu của sư phụ? Quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo a ······ “Sáng tinh mơ , lại không cho người ngủ ······ “

” ······ “

” Không thấy sư phụ! !” Thương Thiên bị làm cho đau đầu không thôi dồn khí vào đan điền, mạnh hét lớn: “Sư phụ. Không thấy đâu ··· “Một rống này khiến không ít người bị rống tỉnh.

Lập tức, ánh mắt mọi người như kiếm, thẳng tắp chọc vào Thương Thiên.

Hai mắt Thương Thiên nhuộm đỏ, tóc có chút hỗn độn, trong tay là một trang giấy bay bay, ánh mắt tựa hồ muốn ăn sống nuốt tươi bọn hắn, băng mạc chờ bọn hắn.

Thoáng chốc, mọi người như có lòng linh tê cùng nhau rút lui một bước. Không thể ngờ rằng a, tiểu sư đệ này ngày thường thoạt nhìn đơn thuần, xấp xỉ ngu ngốc như vậy lại có khí thế làm cho người ta sợ hãi —— “Sư phụ nói gì vậy?” Thương Hàn đứng ở mặt sau cùng, vẫn không có lên tiếng. Hắn là loại người có vẻ bình tĩnh, vừa thấy trang giấy trong tay Thương Thiên, trong lòng hơi trầm xuống, như đã đoán được cái gì

······: Thân gửi các đồ nhi! Bởi vì mấy ngày gần đây, nhiệt tình của các đồ nhi tăng vọt, vi sư lại không chịu nổi phiền nhiễu của nó, cho nên quyết định rời nhà trốn đi. Các ngươi cũng đừng nhớ thương làm gì. Vi sư đi đây······

Không phải Mộ Thiên Dao thích làm mấy chuyện kí©h thí©ɧ này, mà cuộc đời này của nàng, hoặc nhiều hoặc ít vẫn kế tục một ít bản tính của nguyên bản Mộ Thiên Dao. Hơn nữa, Nguyệt Sát cũng chính là một người như vậy, cá tính khi ở vườn trẻ Hạ Trùng Trùng. Chỉ là do kiếp sống đặc công, làm cho nàng luôn sống một mình ······

“Sáng sớm con sâu bị chim ăn a!”Mộ Thiên Dao cưỡi trên lưng một con ngựa gầy yếu. Ngựa lớn chậm rãi đi về phía trước. Mà Tiểu Kim thẳng tắp đứng trước người Mộ Thiên Dao, khiến ngựa còm dưới thân cước bộ lảo đảo. Đừng hoài nghi, cũng không phải nó gầy quá mà không đi nổi, tựa hồ bị con rồng trên lưng áp thì đúng hơn ······ Lúc này, Mộ Thiên Dao lộ ra đôi mắt đen thùi, suốt đêm nàng vội rời khỏi Ác Ma cốc, chỉ sợ Thương Thiên hoặc là Thương Hồ đuổi theo. Dọc đường đi con ngựa gầy cũng không phối hợp, nhìn thấy Tiểu Kim liền sợ tới mức chân mềm nhũn. Suy nghĩ chút, vẫn là chậm rãi đi tới trước đi.

Đường rộng mở bằng phẳng, nhưng vào sáng tinh mơ nên cũng không có mấy người đi đường. Nói đúng ra, chỉ có Mộ Thiên Dao là ngoại tộc.

Cỏ nhỏ hai bên đường còn có thấm ướt giọt sương trong suốt, khắp núi đồi một mảnh hiu quạnh. Ra ngoài Ác Ma cốc,nàng mới chính thức cảm thụ cái gì gọi là thu muộn. Chân trời một mảnh vàng óng ánh, mặt trời sắp mọc lên ở phương đông. Nơi này đã cách Ác Ma cốc một khoảng rất xa, nhưng đây là lần đầu tiên Mộ Thiên Dao xuất cốc,nên cũng không biết còn bao lâu mới đến thành trấn ······” Cổ đạo,Tây phong, sấu mã. Tịch dương tây hạ,đoạn trường nhân tại thiên nhai ······”* Không có việc gì làm, Mộ Thiên Dao liền bắt đầu ngâm thơ, rung đùi đắc ý , cảm thụ hơi thở cổ đại.

(*)天淨沙-秋思

Thiên tịnh sa – Thu tứ (Mã Trí Viễn – 馬致遠)

(Người dịch: (Không rõ))



枯籐老樹昏鴉,

小橋流水人家,

古道西風瘦馬。

夕陽西下,

斷腸人在天涯。



Khô đằng lão thụ hôn nha,



Tiểu kiều lưu thuỷ nhân gia,

Cổ đạo tây phong sấu mã.

Tịch dương tây hạ,

Đoạn trường nhân tại thiên nhai.



Cây khô, cành cỗi, quạ chiều

Chiếc cầu nho nhỏ, nước reo bên nhà

Gió tây đường cũ ngựa già

Chiều buông, ruột đứt, người xa góc trời.

“Đô đô ······” Tiểu Kim liếc nàng, vung cái đuôi, sau đó vươn móng vuốt chỉ chỉ mặt trời mới mọc, trong mắt là khinh bỉ trắng trợn.

“Phách ······” Không chút khách khí gõ đầu Tiểu Kim một cái: “Quản nhiều như vậy làm gì. Ta không cần biết là mọc lên ở phương đông hay là hạ ở phương tây. Ta đây chỉ ngâm thơ, không phải làm thơ. Con rồng thối, dám phá tâm tình của chủ nhân à?”

Tiểu Kim giận mà không dám nói gì, trong lòng ai oán: vì cái lông mà người này lại là hậu nhân của Huyễn Thần tộc a? Vì cái lông lại cho người này một gương mặt thiên sứ, tính cách ma quỷ vậy? Đương nhiên, hắn sẽ không nói, cho dù oán giận, cũng chỉ có thể oán giận ở trong lòng ······ Sắc trời sáng rõ, trên đại đạo rộng lớn dần dần có người đi đường. Bất quá đều là dân chúng cần cù, thật thà lại rất vội vàng. Cổ đại, cũng không phải chỉ có võ lâm cao thủ, chạy đầy đường a, nhiều nhất , vẫn là dân chúng thôi ······ Đát đát ······ Một chiếc xe ngựa đại khí tôn quý chậm rãi từ phía sau Mộ Thiên Dao đi tới. Trên xe ngựa rêu rao viết hai chữ vàng thật lớn —— Tiêu dao. Thật sự là tiêu dao a! Mộ Thiên Dao đỏ mắt nhìn xe ngựa, hiểu được thế nào là hưởng thụ a ! Nhìn nhìn lại con ngựa gầy của mình, thật sự làm cho người ta tức chết a.

Màn xe lắc lư, băng gió sưu sưu, xe ngựa phi nhanh, rất nhanh đã vượt qua Mộ Thiên Dao. Mã xa phu một thân trang phục, dùng sức đánh roi, xe ngựa giống như sắp bay lên, một trận tro bụi bốc cao, thổi tới làm Mộ Thiên Dao mặt xám mày tro.

“Khụ khụ ······ Chết tiệt. Có tiền mà ngon a. Có cái xe ngựa mà ngon a. Về sau lão tử tạo ra một chiếc Ferrari, cho các ngươi thèm chết “ Mộ Thiên Dao căm giận mắng.

Đột nhiên, vẻ mặt xa phu lạnh lùng quét ngang lại, trong mắt là sát khí lạnh thấu xương, băng mạc dị thường.

Sao vậy, sợ ngươi a ······ Mộ Thiên Dao cũng không sợ chết trừng lại. Tay vung roi đánh vào mông ngựa tỏ vẻ muốn đua với ngươi. Phải biết rằng, luôn ở phía sau ăn tro bụi là chuyện không dễ chịu ······ “Bá ···” Đột nhiên, xa phu đánh xe mã vung roi ngang một cái, tiếng xé gió sắc bén truyền đến. Chưa tới gần, Mộ Thiên Dao cũng đã cảm giác được hai má phát đau. Khí thế thật mãnh liệt, thật là lợi hại. Không thể ngờ rằng, một xa phu thế nhưng cũng có thực lực không tầm thường như thế. Bất quá, lúc này Mộ Thiên Dao là kẻ tài cao nên gan cũng lớn, không chút để ý đến.

Lạnh cười một tiếng, cá tính không chịu thua của Mộ Thiên Dao nhất thời hiện ra, roi ngựa cũng nhẹ vung một cái, âm thầm dùng ba thành lực đạo.

“Hưu “

“Sát ······ “ Vừa tiếp xúc, roi mềm trong tay xa phu còn cứng hơn cả sắt thép. Bất quá, Mộ Thiên Dao rót nội lực ở trên mặt roi ——Ngay lập tức, chỉ thấy roi của xa phu kia tấc tấc vỡ vụn” Người nào dám mạo phạm Tiêu Dao trang ta?” Từ bên trong xe ngựa truyền đến một thanh âm âm lạnh, chỉ nghe không khí bên trong xe ngựa đột ngột phốc phốc nổ tung. Sau đó mành xe ngựa bị gió thổi tung, Mộ Thiên Dao cũng bởi vậy thấy rõ khuôn mặt người nọ, cảm thấy dường như rất quen thuộc.

“Phanh “ Mộ Thiên Dao chỉ thất thần một lát roi mềm trong tay liền bị nội lực đột phát chấn vỡ.

Nội lực thật mạnh! ! ! Mộ Thiên Dao âm thầm kinh hãi, không ngờ rằng giang hồ này thật là ngọa hổ tàng long a.

Tùy tiện bắt gặp một cái, nội công đã không tầm thường như thế. Bất quá, Mộ Thiên Dao nghiền ngẫm cười.

“Sát ······ “ Năm thành nội lực, nháy mắt đem tơ vàng thêu trước trên màn xe ngựa chấn vỡ. Chỉ trong vài giây, hai người đã đấu qua vài chiêu. Trong đó ai thắng ai bại, cũng chỉ có hai đương sự mới biết được. Nhưng lúc này Mộ Thiên Dao hiển nhiên còn không biết, một người vừa mới bước vào giang hồ như nàng lại mơ hồ đắc tội giang hồ đệ nhất trang: Tiêu Dao trang —— Đương nhiên, cho dù biết, Mộ Thiên Dao cũng sẽ không để ý ······