Quyển 1 - Chương 56: chất vấn

Sau giữa trưa, nhiệt độ không khí trong cốc tuy rằng không cao lắm, nhưng vẫn còn mang điểm lạnh.

“Sột soạt…” Lư hương trên án dâng lên một sợi thanh đạm sương khói lượn lờ,tiếng lật sách vang lên càng thêm buồn tẻ.

Trình Hạo một bên nhàm chán đến mức buồn ngủ, một bên dùng sức xoa xoa đôi mắt để ngăn chính mình ngủ gục, thường thường , ánh mắt nhu hòa vẫn nhìn về phía Mộ Thiên Dao.

Bên kia cón có một nam nhân ngồi như hổ rình mồi. Chỉ thấy hắn thỉnh thoảng lại phòng bị liếc Trình Hạo một cái, sau đó lại phức tạp nhìn về phía Mộ Thiên Dao. . . Nhẹ buông quyển sách trên tay xuống, Mộ Thiên Dao chống đầu nhìn ra phía bên ngoài, bóng cây râm mát, ánh sáng mặt trời xuyên qua tang cây thành một mảnh loang lổ, sắc mặt nàng lại âm tình bất định…

Trên Thứ Nguyên đại lục, nguyên bản chỉ có Cổ Phong hoàng tộc là hoàng thất, sau ngàn năm phân cách, nay chia làm sáu nước, nhưng Cổ Phong vẫn là gia tộc lớn nhất, so cả về thực lực, kinh tế, năm quốc gia khác đều không có thể bằng được …

Trừ bỏ Ngân Nguyệt quốc cũng có chút thực lực vẫn kết minh ra, bốn quốc gia khác đều trong trạng thái đứng ngoài cuộc, bất quá ẩn ẩn có xu thế ngưng tụ thành một đoàn, Cổ Phong vẫn tự xưng là một đại quốc, vẫn lấy đế quốc chi tư, ngạo thị thiên hạ. Mà Ngân Nguyệt quốc phải nói là tương đối thông minh, họ một bên nhất nhất chu toàn quan hệ với Cổ Phong, một bên lặng yên cùng với bốn quốc gia kia giao hảo tốt, kinh tế âm thầm phát triển rất nhanh, không thể không nói,vị vương giả thống trị Ngân Nguyệt quốc là một người không thể khinh thường …

Tất cả đều là tin tức Từ bá mấy năm nay đã điều tra được, về phần hiện nay thế cục bên ngoài thế nào, xem ra nàng vẫn phải tự mình xuất cốc mới biết được. . .

“Hô…” Buông quyển sách trên tay ra, Mộ Thiên Dao đứng dậy, ách xì 1 cái, cũng không buồn cho hai nam nhân trong phòng một cái liếc mắt, đi thẳng ra cửa.

—–

Trên sân huấn luyện, mấy tên đồ đệ đang ngồi ủ rũ ở một chỗ, Mộ Thiên Dao mặt tối sầm lại, dồn khí vào đan điền, đang gầm một tiếng sư tử hống.

Đột nhiên, bả vai bị người ta vỗ nhẹ, nhất thời, nội lực bị kiềm hãm, sau đó toàn bộ liền tiêu tán .

“Có chuyện gì?” Mộ Thiên Dao tức giận hung hăng túm lấy bàn tay lớn thon dài như ngọc đang vuốt ve đầu vai mình, quay đầu trừng hắn nói: “Cả buổi sáng ngươi đã nhàn hạ như vậy, hiện tại hảo hảo đi luyện công cho ta! !”

Thương Hàn cười đến hết sức dâʍ đãиɠ, đáng khinh tiến lại gần “Sư phụ, ngươi để cho ta hôn một cái, ta sẽ ngoan ngoãn đi luyện công ngay—— “

Mộ Thiên Dao nhìn đôi mắt hưng phấn như muốn tóe ra những ngôi sao nhỏ của hắn, sau đó chấn định lại tâm thần, xoay người, nghiêm túc nhìn hắn: “Đồ nhi, vi sư là nam nhân, nam nam thụ thụ bất thân —— “

“Ha ha ha ha…” Thương Hàn cười đến thật khoa trương, cười lớn đến nỗi khiến cho mọi người ghé mắt nhìn qua.Từ trước tới nay, Thương Hàn trong mắt người khác chính là người trầm ổn nội liễm,nhưng trong mắt Mộ Thiên Dao mà nói, chính là loại hình rối loạn , hơn nữa, trong mắt các sư đệ, đại sư huynh này vẫn luôn nghiêm túc , đã khi nào gặp qua hắn cười lớn vô thố như vậy?



Lặng người một thời gian, rốt cục đều dùng ánh mắt kinh nghi nhìn về phía Mộ Thiên Dao.

Hình ảnh Mộ Thiên Dao vốn cường giả nghiêm túc cũng nhất thời tiêu tán, không biết phải làm sao đành rủ hạ đầu,nàng chính là sư phụ của bọn hắn có được không, như thế nào luôn bị đám đồ đệ đùa giỡn a…

“Sư phụ, yên tâm đi, đối với chúng ta, nam nam trao nhận tuyệt đối thân ——” nói xong ý tứ hàm xúc tiến đến Mộ Thiên Dao trước mặt, ánh mắt thâm trầm nhìn Mộ Thiên Dao: “Sư phụ, người rất rõ ràng …——” nói xong lời này, ánh mắt hắn quét một vòng quanh sân, đồng thời, đem các sư đệ lười nhác liên can kéo cả ra, nhất thời, trong sân liền náo nhiệt hẳn lên ——

(Đại sư huynh nói ra tâm sự của mọi người a*dựng ngón tay cái*)

“Sư đệ…” Mộ Thiên Dao đang nhìn một đám đồ đệ rất có sức sống tràn đầy vui mừng, suy nghĩ, mình thật đúng là có thiên phú làm lão sư a… Đột nhiên, thanh âm trầm thấp của sư huynh Trình Hạo phía sau chần chờ kêu lên.

“Sư huynh? !” Mộ Thiên Dao không để ý quay đầu nhìn nhìn, sau đó cười cười: “Sao lại ra đây, tỉnh ngủ rồi ?”

Trình Hạo bình tĩnh đi đến bên người Mộ Thiên Dao, nhìn nàng mỉm cười, cơ hồ muốn nói cái gì đó, song lời đến cửa miệng lại thôi, rốt cục cuối cùng cũng nghiêm mặt kéo Mộ Thiên Dao qua một bên đi về phía rừng cây nhỏ râm mát——

“Sư huynh, ngươi làm gì vậy?” Mộ Thiên Dao giãy dụa trước, sau đó không nhanh không chậm hỏi.

Rốt cục đến được rừng cây nhỏ, Trình Hạo có chút thô lỗ đem Mộ Thiên Dao kéo đến gần, gương mặt bình tĩnh, đôi tay trịnh trọng đặt trên vai nàng: “Sư đệ, ngươi…”

“Sư huynh, ngươi làm sao vậy?” Mộ Thiên Dao cau mày, nhìn biểu tình trịnh trọng của Trình Hạo, trong mắt xẹt qua một tia do dự: “Chẳng lẽ ngươi không thích Ác Ma cốc?”

“Sư đệ! !” Đánh gãy kiểu câu hỏi như vui đùa của Mộ Thiên Dao, Trình Hạo nghiêm túc nhìn nàng nói: “Ngươi cùng bọn họ, … Ngươi cùng… đồ đệ của ngươi…” Mặt âm trầm,lại không biết nên hỏi ra miệng thế nào, nhưng người thông minh như Mộ Thiên Dao sao không biết hắn đến tột cùng muốn biểu đạt cái gì?

Tươi cười trên mặt vừa thu lại, Mộ Thiên Dao mặt không chút thay đổi nhìn Trình Hạo: “Sư huynh, ngươi quản quá nhiều rồi!” Nói xong tránh đôi tay của hắn,sau đó lui lại vài bước, chỉnh cho khuôn mặt mình ẩn vào chỗ bóng râm, ánh mắt lóe ra nhìn Trình Hạo: “Sư huynh, ta biết ngươi rất quan tâm ta, nhưng mà… ta đã trưởng thành rồi, có những việc, ta đều hiểu được!” Nói xong xoay người nhanh rời đi, ánh mắt âm trầm, thân là người hiện đại, nàng sao lại không biết bọn hắn sở tác sở vi, chỉ là… Ánh mắt lóe ra, trong lòng nàng đều có suy tính cả…

(*cười gian*suy tính ăn sạch nha, Dao tỷ. MTD *trừng mắt* muốn quản?)

“Sư đệ thật sự hiểu chứ?” Ở đằng sau, thanh âm Trình Hạo có chút rét lạnh, có chút âm trầm: “Đừng quên, các ngươi đều là nam nhân —— “