Quyển 1 - Chương 50: hỗn loạn

“Phanh —— “

“Đông…”

Đêm đã khuya, trong bóng đêm thâm trầm lại có thanh âm như vậy phát ra thật sự là có điểm làm cho người ta thấy phát run lên ——

Lập tức ——

“Ngươi ngủ thì cứ ngủ, đừng sờ loạn ——” một tiếng quát khẽ cắt ngang qua bầu trời đêm, nhất thời làm một chú chim giật mình bay lên—— (Nha~ đậu hũ ngon không? Nhiên ca:*quắc mắt* không cần hỏi loạn-à Tâm sự của nam nhân chưa đc thỏa mãn =)))

“Ngô…” Vô tội nhìn Mộ Thiên Dao, mỗ nhân bị đá xuống giường có chút không tự giác, chỉ là phiết phiết miệng, sau đó chậm rãi lại bò lên giường, có chút đáng tiếc nhìn Mộ Thiên Dao: “Sư phụ, thắt lưng của ngươi thật nhỏ nha —— “

Mộ Thiên Dao nhất thời phát hỏa, tay phải rất nhanh vươn ra, hung hăng túm lỗ tai Thương Nhiên: “Tử tiểu tử, sờ loạn cái gì, đừng nói với vi sư là ngươi thích nam nhân, nói cho ngươi biết, vi sư chính là đàn ông đích thực, chỉ thích nữ nhân thôi! !” Ra tay vậy mới gọi là một phát nhanh chóng lại hung ác a, làm cho Thương Nhiên cơ hồ ngay cả thời gian phản ứng cũng không có ——

“Ôi, sư phụ, ngài nhẹ chút…” Thương Nhiên xoay xoay đầu: “Làm sao a sư phụ, đồ nhi cũng là nam nhân bình thường, chỉ là dạo này cảm thấy cơ ngực của sư phụ giống như càng ngày càng nở nang , đồ nhi chỉ muốn sờ sờ một chút mà thôi ——” nói xong, còn hướng về phía Mộ Thiên Dao vô tội cười cười, chỉ là, tươi cười như vậy ở trong mắt Mộ Thiên Dao quả thật phá lệ đáng khinh ——

Bất quá, nghe xong ý tứ của Thương Nhiên , trong lòng Mộ Thiên Dao không khỏi rơi ‘lộp bộp’ một chút. Bởi vì trước kia nàng luôn đem bộ ngực quấn quít lấy, kết quả sau đó liền phát hiện, ngực cũng bị biến hình luôn , nhất là thân mình nàng đang ở tuổi phát dục, cho nên sau đó, Mộ Thiên Dao rõ ràng không dùng mảnh vải quấn lấy nữa. Chỉ là không ngờ rằng tiểu tử này có năng lực quan sát tốt như vậy —— bất quá, Mộ Thiên Dao đầu đầy hắc tuyến nhìn tiểu tử trước mặt này, ngươi nói ngươi bông dung vô duyên vô cớ chú ý ta, lại nhất định đi chú ý ngực của nàng là làm sao? Không lẽ… Tiểu tử này đã phát hiện ra cái gì? ?

Ho nhẹ một tiếng, che giấu thất thố của mình, Mộ Thiên Dao xoay người, đưa lưng về phía Thương Nhiên đang nằm ngủ: “Im lặng ngủ, nếu còn động thủ động cước nữa, vi sư không ngại đem ngươi đá ra ngoài đâu ——” nói xong kéo chăn qua, đem bọc chặt chẽ chính mình lại. Tâm tưởng, làm thế này chắc sẽ không có gì xảy ra chuyện gì đi ——

Lại đột nhiên ——

“Phanh ——”cửa hông bên cạnh bị đá văng ra, sau đó một thanh âm rống lớn nói: “Dao Dao, ngươi bị ăn hϊếp ? ?”



Chỉ thấy ở trước cửa Thương Thiên đang tạo hình kinh điển, đôi tay chống cửa, một đầu lộn xộn như tổ quạ, còn có trên thân có chiếc khăn lau đắp một nửa… Ách, áo ngủ? Quần áo? ?

Tiểu bộ ngực do hít thở gấp mà phập phồng, hai mắt hơi có điểm mông lung.

Mộ Thiên Dao vốn lại bị đánh gãy giấc ngủ, trong lòng lửa giận bốc lên hừng hực, lúc này lại thấy được loại tạo hình kinh điển này của Thương Thiên, trong lòng lửa giận nháy mắt bị đánh tan, buồn cười song cực lực nhịn xuống nhìn hắn: “Ngươi nửa đêm không ngủ mà chạy đến phòng ta làm cái gì? ?” Cau mày, ngày thường tiểu tử này ngủ đến độ sét đánh bên tai cũng không tỉnh, như thế nào hôm nay chỉ có động tĩnh nhỏ như vậy đã đánh thức được hắn? ?

Nhưng Thương Tiên không có trả lời câu hỏi của Mộ Thiên Dao, chỉ là hai mắt nổi giận đùng đùng trừng Thương Nhiên coi như không có việc gì xảy ra nằm ngửa ở trên giường Mộ Thiên Dao, vẻ mặt như thế, muốn thấy có bao nhiêu phẫn nộ thì có bấy nhiêu. Sau đó hắn bày một bộ dáng hận không thể bổ nhào lên để ăn ai oán nhìn Mộ Thiên Dao, lập tức lại nhìn về phía Thương Nhiên, một bộ dáng tức sùi bọt mép, thậm chí, Mộ Thiên Dao đều ẩn ẩn nhìn thấy trên cái đầu tổ quạ có xu thế bốc cả khói lên rồi——

Mộ Thiên Dao xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, mạc danh kỳ diệu nhìn Thương Thiên mang bộ dáng như là bắt gian ở giường, nhất thời không biết phải nói gì —— (Mô Phật, còn không phải sao)

“Dao Dao, ngươi làm sao có thể đồng ý cho hắn ngủ ở trên giường của ngươi?” Lòng đầy căm phẫn chỉ vào Thương Nhiên, Thương Thiên giận dữ nói: “Tiểu tử này vừa nhìn liền biết hắn không có hảo tâm, Dao Dao, ngươi đừng để bị hắn lừa…”

“Phanh ——”Cửa lớn lại gặp tai họa, không biết bị ai một cước đá văng ra .

(Cửa: 5555555, ta có trêu trọc ai đâu TT.TT)

Lúc này Mộ Thiên Dao nổi giận, ngươi nói xem một đám nàycó phải bị bệnh không, nửa đêm không ngủ được, đều chạy tới đây đá cửa ? ?

“Sư phụ, ngươi không sao chứ?” Tiểu Thập Bát Thương Ngự thanh âm vô tội truyền đến, phòng của hắn cách xa phòng ở của Mộ Thiên Dao, hẳn phải lấy tốc độ nhanh nhất để chạy tới. Nhưng thật ra Mộ Thiên Dao còn có thể nhận ra, phía sau hắn như thế nào còn có thân ảnh của mấy người nữa vậy?

“Khụ khụ…” Hai mắt Thương Hồ tưởng chừng đang phun hỏa nhìn thân ảnh nhàn nhã kia: “Sư phụ, tại sao Thương Nhiên sư đệ lại ở trong này?” Trong mắt ẩn ẩn có ý tứ chất vấn.

“Tiểu sư đệ nếu sợ tối thì tìm sư huynh a,chúng ta vốn là sư huynh đệ đâu phải người ngoài a…” Thương Hàn ánh mắt kỳ quái nhìn Mộ Thiên Dao, chỉ là ngữ khí của hắn có chút âm dương quái khí, làm cho người ta rất không thoải mái ——



(*Nhìn khinh bỉ*Một đám đố phu.Hàn ca *vác kiếm rượt*)

Cuối cùng Thương Dương cố gắng chen chúc chen chúc lại không thể chen vào đến, đành phải ở phía sau hét lên: “Sư phụ, các ngươi đạp nát cửa , thủ công phí ba trăm lượng bạc, đồ nhi lập tức giúp ngươi sửa —— “

(Đại ca a, huynh chỉ nhìn đến tiền thì hậu cung của tỷ không còn chỗ cho huynh nữa đâu *vỗ vai*)

Nghe xong câu cuối cùng, Mộ Thiên Dao nhất thời cảm giác được dạo này tựa hồ bản thân càng ngày càng nóng tính lại càng dễ bột phát , cũng không quản cái người trên giường trong chốc lát lại vô tội quay ra nhìn mình, trong chốc lát lại khıêυ khí©h nhìn về phía mấy mỗ nhân đang đứng ngoài cửa, nhất thời, giơ cao chân ——

“Phanh —— “

Thương Nhiên lại vô tội bị mỗ nhân vô lương đá xuống giường.

“Đều cút hết cho ta, đếm ba tiếng, nếu vẫn còn ở đây , hiện tại liền đi chạy vòng cho ta! !” Mộ Thiên Dao vốn là bởi vì chính mình mạc danh kỳ diệu muốn mà không được trong lòng đang không thoải mái, lúc này lại tức giận, vì thế đem toàn bộ lửa giận phát tiết ở trên nhóm đồ đệ.

(Haha, muốn cái gì mọi người tự hiểu nha)

Như gió cuốn một lúc, đám ranh con đó chạy trốn rất nhanh, nháy mắt, thân ảnh nhanh như chớp biến mất vô tung , chỉ để lại một tờ giấy phế liệu phiêu đãng trong không trung, còn có gió lạnh theo khe cửa bị phá thổi vào trong phòng——

“Sư phụ a…” Đột nhiên, một thanh âm ai oán đến cực điểm theo khe cửa rách nát truyền vào——

Run lên a run, Mộ Thiên Dao khóe miệng hung hăng rút trừu, đây là ai a, còn dám ở lại chỗ này? ?

“Ta nói sư phụ a, nếu đêm khuya người cảm thấy tịch mịch, tại sao người không gọi đồ nhi…” Một cái thân ảnh thản nhiên đứng đó, từ bên trong nhìn qua khe cửa rách nát như ẩn như hiện ——