Giản Thanh lạnh nhạt hừ một tiếng không quay lại.
Một lúc sau lại nghe thấy chàng trai phía sau nhỏ giọng hỏi.
“A Thanh... em sẽ kết hôn cùng anh chứ?”
Giản Thanh khẽ cau mày: “Sao anh hỏi như vậy?”
Trình Ôn cắn chặt môi dưới âm thầm chịu đựng phần bụng đau như dao cắt. Bây giờ việc cậu mở miệng nói chuyện vô cùng tốn sức, nhưng vẫn cố gắng ép bản thân tỉnh táo, yếu ớt nói.
“Mẹ nói với anh... nếu hai người phát sinh quan hệ thân mật... thì nên kết hôn…”
Năm đó mẹ Trình đã dạy hai cậu con trai của mình, nếu xảy ra quan hệ với con gái thì phải có trách nhiệm với người ta không thể làm bậy. Nhưng mà Trình Ôn còn chưa kịp gặp gỡ cô gái dễ thương nào thì đã cùng Giản Thanh bên nhau.
Mặc dù cả hai đều là đàn ông nhưng quả thật giữa bọn họ đã xảy ra quan hệ thân mật.
Câu tin vào lời nói thích của Giản Thanh và muốn dành phần đời còn lại bên cạnh hắn.
Có điều từ trước đến nay bé ngốc không nghĩ tới, ngay từ lúc bắt đầu A Thanh chỉ lừa gạt cậu.
Bình thường Trình Ôn nói chuyện không nhanh nhẹn lắm, giọng nói nhẹ nhàng, lúc này Giản Thanh không phát giác ra có gì đó không ổn, ngược lại cảm thấy vấn đề cậu hỏi cực kỳ châm chọc.
Quả nhiên, đồ ngốc chính là đồ ngốc.
Đã là thời đại nào rồi, nếu quan hệ phải kết hôn thì không biết hắn đã cưới bao nhiêu lần trong đời rồi?
Giản Thanh nhếch khóe miệng cười nhạo.
“Bây giờ là thế kỷ 21, thời đại của yêu đương tự do không có pháp luật nào quy định phát sinh quan hệ thì phải kết hôn. Mọi người đều trưởng thành rồi, loại việc này đều là anh tình tôi nguyện. Đừng nói anh cho rằng ngủ với tôi một năm thì tôi sẽ phải chăm sóc anh cả đời này?”
“Đừng đùa nữa, tự xem lại bản thân mình đi, toàn thân từ trên xuống dưới có chỗ nào đáng giá.”
Đầu óc Trình Ôn ngu ngốc không thể hiểu hết những gì hắn nói, nhưng có thể hiểu đại khái và nghe ra được sự mỉa mai trong câu nói, A Thanh không có ý định kết hôn với cậu.
Cậu càng co người lại ôm bụng nhẹ nhàng hít sâu một hơi, hoảng hốt hỏi.
“Vậy... em sẽ cưới Nhiễm Nhiễm đúng không?”
Chàng trai cứ tò mò hỏi tới cùng như vậy thực sự rất phiền, trong lòng Giản Thanh không còn kiên nhẫn, nói chuyện càng không kiêng kỵ, vô cùng khó nghe:
“Tôi không định ngả bài sớm như vậy, nếu anh một hai muốn biết thì tôi nói rõ ràng với anh một lần.”
“Từ khi bắt đầu, người tôi thích chính là em trai Trình Nhiễm của anh, nếu không phải do có khuôn mặt giống hệt anh ấy, ngay cả nhìn tôi cũng không thèm nhìn đến đồ ngốc như anh.”
“...” Chàng trai nằm ở phía sau hắn lắng nghe không nói lời nào, thỉnh thoảng che môi ho khan hai tiếng, tầm mắt có chút mơ hồ, những lời nói cay nghiệt kia dần trở nên lúc xa lúc gần.
Từ trước đến nay Giản Thanh chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của cậu, tức giận nói: “Sau này đừng hỏi mấy câu ngu xuẩn như vậy, tôi không phải là phụ nữ lên giường có thể mang thai. Đuổi theo người khác để hỏi họ có bằng lòng chịu trách nhiệm không? Anh không cảm thấy mất mặt sao?”
“Anh phải tự hiểu rõ mình là ai, ngoại trừ có khuôn mặt giống em trai mình thì anh có cái gì có thể so sánh với anh ấy?”
“Hai ngày nữa tôi sẽ gọi người giúp anh thu xếp chỗ ở bên ngoài, mau chóng dọn ra ngoài đi, tôi muốn mang Nhiễm Nhiễm về nhà, anh ở lại chỗ này rất bất tiện.”
“Nghe rõ không?”
“...” Người phía sau không có trả lời.
Giản Thanh nhăn mày: “Hỏi anh đấy, có nghe không?”
“...” Vẫn không có phản ứng.
Giản Thanh cho rằng đồ ngốc này đang giận dỗi hắn, không khỏi cảm thấy tức giận, trở tay đẩy cậu một cái thật mạnh lại vô tình ấn trúng bụng của Trình Ôn, cơn đau khiến cậu giật mình lập tức tỉnh táo lại: “Ưʍ....”
“Hỏi anh có nghe tôi nói không?” Giản Thanh không kiên nhẫn nói.
“Nghe... nghe rồi…” Hàm răng của chàng trai run rẩy đánh vào nhau.
Giản Thanh vẫn không vừa lòng: “Tôi vừa nói gì?”
“Dọn... dọn ra ngoài ở…” Ý thức rất nhanh bị cơn đau cuốn đi, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, Trình Ôn hoàn toàn theo bản năng trả lời.
“Ừm, như này mới được.” Giản Thanh nhếch khóe miệng hài lòng.
“Chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, sau khi kết hôn với Nhiễm Nhiễm, tôi sẽ cho anh một số tiền lớn đủ sống cả đời không cần lo cơm áo gạo tiền. Dù sao cũng là anh ruột của anh ấy, tôi sẽ không đối xử tệ bạc với anh.”
Cho khi chàng trai phía sau bắt đầu vô thức phát ra những âm thanh rầm rì vì đau đớn, cuối cùng Giản Thanh cũng phát hiện có điều không ổn.
Tuy bình thường giọng nói của Trình Ôn mềm mại nhát gan, nhưng tuyệt đối không phải dạng suy yếu vô lực và hơi thở mong manh như vừa rồi. Hắn đột nhiên ý thức được chính mình đã xem nhẹ vấn đề, vội vàng đứng dậy bật đèn ngủ ở đầu giường.
Chỉ nhìn thấy thân hình gầy gò của cậu đang cuộn tròn chỉ chiếm một khoảng nhỏ ở mép giường bên trái, đỏ như một con tôm luộc, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, trên hàng mi đen rậm còn đọng lại những giọt nước mắt trong suốt, trong miệng không biết đang lẩm bẩm mê sảng cái gì.
Đồng tử Giản Thanh co chặt, hắn giơ tay ôm người cậu lên tránh không cho ngã xuống, khi vừa chạm vào làn da của Trình Ôn mới phát hiện cơ thể cậu nóng đến dọa người, mà vị trí cậu vừa nằm xuất hiện một mảng máu đỏ tươi.
Hắn hít sâu một hơi, sau khi kiểm tra hắn xác định máu chảy ra từ giữa đùi, sắc đỏ rực rỡ nhuộm lên làn da trắng như tuyết của cậu cực kỳ chói mắt.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia hoảng sợ chưa từng có, Giản Thanh vỗ vỗ mặt chàng trai sốt ruột gọi.
“Trình Ôn.”
“Anh tỉnh lại nhìn tôi đi, anh có chỗ nào không khỏe?”
Trình Ôn hoảng hốt mở to mắt nhìn hắn, như thể một lúc lâu sau mới nhận ra hắn, môi run rẩy lắc đầu nói.
“Không có… anh không khó chịu…”
“Anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời…”
“A Thanh... đừng tức giận…”
“Anh sẽ ngoan mà... đừng không cần anh…” Bé ngốc nức nở.