Chương 6: "Bạn" cùng bàn
Nó ngồi xuống bàn chẳng thèm đoái hoài gì đế hắn. Còn hắn ý hả, đang tự hỏi xem mình có bị bệnh tim không, tại sao lại thấy bối rối vì ánh mắt, với cử chỉ đáng yêu ấy? Tại sao lại thấy nó giống 1 người... Hắn bất giác nở 1 nụ cười.
- Cha này khùng, tự dưng lại cười, đúng là bại não. _ nó phán.
- Tôi cười mặc tôi, ảnh hưởng đến kinh tế nhà cô chắc? Hay cô sợ bị vẻ đẹp của tôi mê hoặc. _ Hắn vẫn nhăn nhở.
- Xin lỗi nhé, tôi miễn dịch với trai đẹp, và hoàn toàn k có cảm xúc với những tên biếи ŧɦái. _ Nó hờ hững đáp.
- Cô nói ai biếи ŧɦái hả? Nhỏ trời đánh. _ Hắn gầm lên và thế là 1 cuộc hỗn chiến x.ra
* Sơ đồ lớp học
- nó/ hắn ngồi cuối tổ
- Vân/ Phong, ngồi bàn ngay trên tụi nó.
- Thảo/ Duy ngồi ngay bên trên Phong-Vân.
* Tại bàn Thụy Vân
- Trời ơi, sao đi đâu cx gặp phải thằng điên trốn trại này vậy?_ Nhỏ k ngừng than thở.
- Chắc kiếp trc cô mắc nợ tôi đấy, nhỏ cà phê, cô còn nợ tôi cái áo đó lo đền đê. _Huỳnh Phong mỉm cười.
- Anh đúng là loại ki bo, kẹt xỉ, kiết xu, bủn xỉn, con trai gì mà tính toán chi li thấy ớn, về mà mặc váy đi. Phật nói kiếp trc ngoái đầu lại nhìn 500 lần mới đổi đc 1 lần thoáng gặp trong kiếp này. Nếu biết vậy thì lần thứ 499 tôi sẽ k quay đầu lại ( Câu này k phải của Moon, mong t/g k thu tiền bản quyền) _Vân than thở.
- Nói vậy hẳn là kiếp trc cô đã thích tôi rồi nhỉ._ Phong cười muốn sái cả quai hàm.
- Không, tôi nghĩ chắc kiếp trc anh iu tôi, nhưng k đc báo đáp nên thất tình tự tử, bởi vậy kiếp này trời thương mà cho anh gặp lại tôi. Nếu mà thật vậy thì k bít chừng nào mới trả hết nợ nữa, vì tôi làm tổn thương nhiều người lắm ai biểu tôi quá đẹp làm chi( phục vì độ tự sướиɠ của bà này.) _Thụy Vân tự thao thao bất tuyệt về bản thân mình mà k hề biết Phong đang há mồm hết cỡ, mắt mở to suýt rớt cả con ngươi. Sau đó cười như điên dại:
- Haha tôi k ngờ cô chém gió kinh dữ vậy... về soi gương ngắm lại mình đi. Đúng là cô mắc bệnh điên thâm niên mà.
- Này, anh có quyền gì mà phán xét tôi?
- Vậy tôi có quyền mời e ra khỏi lớp vì tội mất trật tự chứ? _ Bà giáo đứng sau lưng Thụy Vân lên tiếng. Cô liếc nhìn bà ta 1 cái rồi bỏ ra ngoài k thèm nói câu gì. Phong đang định đi theo thì bị bà ta ngăn lại vì cho rằng cậu k có lỗi, nhưng anh vẫn đi theo.
* tại bàn nó
- Này anh ngồi xích ra coi, bàn này của mình anh à?
- Tôi k ngồi xích ra thì sao cô làm gì đc tôi?
- làm gì á? Này thì làm gì, nói nhẹ k nghe đúng là đồ con lừa. _ nó co chân đạp một cái cho hắn một cái làm hắn tìm về với đất mẹ thân iu.
- Ôi cậu bị ngã sao? Để tớ đỡ lên nhé _ nó chạy lại giả bộ quan tâm. Nhẹ đỡ hắn lên nhưng giữa chừng lại thả tay ra cho hắn an tọa 1 lần nữa.
- Cô giỏi lắm
- Tôi giỏi từ bé, k cần anh khen. _ nó cười giả lả
- Nguyễn Hoàng Phương Vy em ra ngoài cho tôi. _ Bà giáo lại rít lên. Nó mỉm cười bỏ đi k quên ngoái đầu lại trêu chọc _ cô à tức giận sẽ chóng già lắm đấy, ý quên, cô già sẵn rồi mà.
Hắn cx chẳng nói gì lẳng lặng đi theo nó. Cả cặp Thảo và Duy cx phải đi ra vì cái tội 8 quá nhiều. Rõ ràng bà này thích dìm tụi nó mà.
- Tao bắt đầu bực rồi đấy _Ngọc Thảo bức xúc
- Yên tâm, tao sẽ có quà dành cho bả, hehehe?- nó cười nham hiểm
- mày định làm gì? k đc phá hoại đâu nhé _Thụy Vân ngăn cản
- Chỉ là sự trả thù ngọt ngào thôi, mày đừng lo, cùng lắm là bị mắng mấy câu thôi..._ nó nhấc điện thoại lên gọi và thoáng chốc 6 chiếc xe đã xuất hiện trc mặt. Tận dụng lợi thế sân trường rộng tụi nó làm sân đua luôn. Báo hại bà giáo bị hiệu trưởng khiển trách suốt 30" vì cho học sinh ra ngoài đua xe trong giờ. Đúng là đã ghét còn ghét thêm.
Trong giờ thể dục
-Cả lớp ngiêm_cô giáo dõng dạc_Hôm nay lớp ta học bóng chuyền, bóng tương đối nặng nên các em cẩn thận nhé!
-YEAR_cả lớp đồng thanh.
Cả Lớp chia nhóm để luyện tập với nhau, bọn nó 6 đứa chơi với nhau, hết tung, chuyền rồi lại đỡ, thật sự 3 anh chàng nhà ta cảm thấy chán vô cùng. Ấy thế mà 3 cô gái của cta lại chơi đùa vô cùng vui vẻ.
-CẨN THẬN_Tiếng hét kinh hoàng của hắn vang lên khi nhìn thấy 1 quả bóng bay với vận tốc cực lớn về phía nó trong khi nó ngơ ngác đứng nhìn do quá bất ngờ.
Quân không do dự lấy thân mình chắn cho nó, và thế là vị “anh hùng cứu mĩ nhân” này của chúng ta lãnh nguyên quả bóng vào đầu. Không biết là do lực của quả bóng quá mạnh hay do hắn quá yếu mà ngay lập tức bất tỉnh nhân sự. Nhóm nó(nó, nhỏ, cô, anh) xin phép cô giáo cho nghỉ rồi đưa hắn tới phòng y tế.
Khoảng 2h sau
Ánh nắng khẽ xuyên vào phòng, nhảy 1 điệu múa bất tận. Mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi hắn, đây là phòng y tế của trường.
- Tỉnh rồi à? _ nó ngồi bên giường đang chăm chú gọt táo. _ may cho anh là chỉ bị trấn động nhẹ, k ảnh hưởng gì.
- Ờ, mà sao cô thản nhiên vây? tôi đã cứu cô đấy, k cảm ơn à?
- ưkm, đang thất vọng vì anh k chết. Mà tôi có mượn anh cứu đâu? Bày đặt._nó thờ ơ
- Cô đang bán bổ ân nhân cứu mạng của mình đấy, đồ vô ơn.
- Zề? tôi mà vô ơn thì đã mặc cho anh chết từ lâu rồi, này thì vô ơn._ Dứt lời nó co chân đạp hắn bay xuống giường( mô phật T_T)
- này tôi là bệnh nhân đấy_ hắn ôm bụng nhăn nhó
- cho chết, đáng đời._ nó hất hàm.
- Đc lắm, cái loại nhà cô rồi sẽ ế suốt đời thôi!
Bên ngoài, biệt đội nghe lén gồm Thảo, Vân, Phong thì thở dài ngán ngẩm, 2 người này rõ ràng là kẻ thù truyền kiếp.