Chương 19: Lời thách đấu
Sáng ngày hôm sau.
Hôm nay hẳn sẽ có bão lớn đây? Tại sao ư? Mọi hôm đến lớp nó rất huyên náo ồn ào, thế mà hôm nay lại ngồi im, mặt trầm ngâm nhìn ra cửa sổ, dường như nó lại để hồn trôi theo chiều gió nữa rồi. Cả tiết học mặt cứ lầm lì, chẳng thèm nói gì, cũng chẳng thèm bày chuyện chọc phá. Lạ, phải nói là quá lạ ý chứ. Cô Mai vừa bước vào cả lớp đã rộ lên, cô day day 2 bên thái dương rồi bắt đầu lên tiếng:
- Kì thi vừa rồi xem chừng kết quả không khả quan lắm, nhưng điểm thì chưa có, các em cũng đừng lo quá, nhân đây cô cũng thông báo về lễ hội valentine, trường yêu cầu mỗi lớp sẽ tự làm cho mình 1 gian hàng để bầy bán kêu gọi từ thiện, tuy hiên đây cx là cơ hội để các em thể hiện tài năng lãnh đạo của mik. Từ bây giờ đến lúc ấy các em có 3 ngày chuẩn bị. Nhà trường sẽ đánh giá, chấm điểm, lớp nào thắng sẽ đc thưởng 1 chuyến du lịch sang Nhật ngắm hoa anh đào, sao, các em thích chứ? chuyến du lịch sẽ diễn ra ngay sau ngày thi trong 2 ngày 1 đêm để các em kịp về dự tết nguyên đán nữa. À, các lớp còn có thể thách đấu với nhau về mọi lĩnh vực nữa. Cuối lễ hội sẽ là buổi khiêu vũ toàn trường, mọi người chuẩn bị đi nhé.
Trong khi cô Mai ca bài diễn văn dài cả trang giấy thì nó ngáp tới ngáp lui, vừa trống hết tiết 1 cái là phi thẳng xuống canteen chẳng thèm ngoái đầu lại. Thảo với Vân phải đuổi theo hụt hơi mới kịp. Nó gọi mỗi 1 li cà phê rồi ngồi nhìn sân trường chẳng đoái hoài đến ai.
- Này bà sao vậy? Cứ ngẩn ngơ như con nai tơ thế?_ Thảo hua hua tay.
- Thôi đi, nai tơ cái gì? Cỡ nó sói già gọi bằng cụ_ Vân chen vào.
- Tụi mày, chán sống rồi hử? Rảnh quá thì bảo tao, tao kiếm việc cho mà làm, ở đó mà nói nhảm_ nó hét.
- Đc rùi, vậy em gái nói nghe coi, ai động đến em vậy?_ Phương dỗ ngọt.
- Mày lo xa quá đấy, ai dám động vào bà la sát này?_ Phong đùa, riêng hắn vẫn ngồi im chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát nó. Nó cầm cốc cà phê đứng dậy định đi về lớp học thì 3 con nhỏ Hạnh, Mai, Ngọc từ đâu xuất hiện chặn đường nó, lần trc bị rạch mặt xem ra chưa sợ, chán sống rồi đây mà.
- Tránh ra, đừng có đứng trc mặt tôi, ngứa mắt quá_ nó gằn giọng.
- Coi kìa, đừng nóng chứ Phương Vy, tôi chỉ muốn nói chuyện thôi mà_ Mai õng ẹo.
- Có gì mà nói cơ chứ? Vy, bà đừng để ý mấy con chó sủa bậy này_ Thảo khó chịu
- Làm gì mà nóng thế? Chúng tôi chỉ muốn thách đấu thôi mà_ Hạnh giải thích
- Thách đấu?_ cả bọn trố mắt, cô ta tài giỏi cỡ nào mà đòi thách đấu với Vy chứ?
- Đc thôi, nếu cô muốn tôi sẽ nhận lời thách đấu này_ nó vênh mặt.
- Vậy tốt, thi nấu ăn ok? thôi đi nha_ Mai vội nói rồi quay đi như sợ nó sẽ thay đổi quyết định, còn nó, Vân, Thảo và Phương đang thất thần, hồn vía chẳng biết lưu lạc nơi nào.
- Này, m.n làm gì mà thừ ra vậy? cô ta đi rồi kìa_ Phong lay vai Duy Phương
- Haha nấu ăn ư? Chuyện nhỏ như con thỏ, m.n chiều nay đến nhà tôi nha, tôi sẽ trổ tài nấu nướng._ Nó hồ hởi rồi hí hửng bỏ lên lớp. Còn 3 người kia vẫn đơ ra.
- Haha, nấu ăn ư???_ Vân giọng run run
- Tao chưa muốn chết, tao còn chưa lấy ck mà_ Thảo khóc thét
- Yên tâm, đằng nào chẳng chết chung_ Phương an ủi, rồi cả đám kéo nhau lên lớp học. Còn nó đã cúp tiết cuối để đi siêu thị mua đồ rồi.
Chiều hôm đó o_o
- Anh hai, hai đến rồi mà sao cứ đứng ngoài cổng vậy? vào đi_ nó lao ra nắm tay Duy Phương kéo vào.
- Rồi, bây giờ m.n ngồi đây nha, tôi đi nấu cơm, đảm bảo ngon mĩ mãn, đầu bếp cũng phải chịu thua_ nó hùng hồn tuyên bố mà ko thèm nhìn 3 cái mặt đang xám ngoét.
- Cô nấu có nổi ko đó mà tuyên bố hùng hồn thế hử_ Quân nghi ngờ.
- Ko tin thì thôi, đừng ăn_ nói nhăn mặt rồi bỏ vào trong bếp để mặc cả bọn ngồi tranh cãi.
- Anh đã bảo em thuyết phục cái Vy bỏ vụ thách đấu này rồi mà_ Phương gắt với Vân.
- Em đã nói rồi, nhờ cả Ngọc Thảo niêm phong nhà bếp mà đâu có ăn thua, anh biết nó quá mà_ Vân thở dài
- Ko sao đâu, tao mua thuốc cho cả bọn rồi_ Thảo cười méo xẹo.
- Này sao tụi bây sợ thế? bộ có chuyện gì sao?_ Phong hỏi
- Thật ra, Phương Vy nấu ăn cực cực khủng, nhìn nó hăm hở thế thôi chứ số lần nó vào bếp chỉ có 2 lần. 1 lần là nấu cho anh Phương, 1 lần nữa là cho tôi và Thảo. Nhưng kết quả là Phương bị tào tháo rượt cả 1 tuần, Thảo thê thảm hơn, bị ngộ độc thực phẩm. Nhưng m.n cx biết tính cái Vy rùi đó, nó đã quyết là sẽ làm_ Vân kể. Cx vừa lúc ấy nó đi ra, tay cầm chiếc thìa khua khua giục m.n vào ăn. Thôi, xác định tử thần đã gõ cửa. Thảo đi quanh bàn ăn dò xét, rồi sau đó quyết định kiểm tra chất lượng thực phẩm...bằng mắt. Đầu tiên là cơm, cả bọn xúm lại nồi cơm điện.
- Mở đại đi, đến cơm mà còn ko nấu đc thì thi thố gì?_ Quân gắt. Nồi cơm vừa đc mở ra thì.............
- Phương Vy, bà nấu cái gì vậy?_ Thảo hét lên, ko tin vào mắt mình.
- Đây, đây là thức ăn cho người hả? cô nấu kiểu gì thế?_ Phong run run chỉ tay vào nồi.
- Thì vo gạo, đổ nước, cho mắm muối, mì chính, bột nêm và thêm 1 ít rau cho mát mắt, m.n thử đi_ nó vui vẻ giới thiệu.
- Loại, loại ngay, ăn cám còn hơn_ Duy Phương lắc đầu, tụi nó chuyển sang trứng rán.
- Vy, trứng bà làm kiểu gì mà nhớt nhớt thế này, chiên ko kĩ rồi_ Vân hỏi.
- Tui cx ko biết, tại lọ dầu ăn mới dở quá mà_ Nó giải thích
- Dầu ăn dở? _ Phương nhíu mày.
- Thì lọ dầu kia kìa_ Vy chỉ tay vào lọ dầu... Sunlight T_T
- Má ơi đấy là dầu rửa bát mà, cô ko biết đọc hả?_ Quân khóc thầm, để bảo toàn tính mạng tụi nó chuyển sang món gà hầm. Nhưng vừa mở nồi ra thì...
- Vy, bà hầm gà kiểu gì tek _ Vân điềm đạm hỏi, cố che giấu vẻ tức giận
- Thì chặt cổ con gà rồi bỏ gia vị, cho vào nồi hầm_ nó giải thích.
- Nghĩa là bà chưa hề vặt lông, làm sạch gà mà đã hầm?_ Vân hét vào mặt nó.
- Cx gần như thế_ Vy gãi đầu cười. Tiếp theo là rau cải luộc.
- Món này chắc cô sẽ ko mắc sai lầm đâu nhỉ_ Quân liếc nó.
- Ưm, anh nếm thử nha_ nó cười, mắt long lanh, dễ thương cực kì, làm hắn siêu lòng, nhưng mà chắc ko sao đâu, vì nhìn món này cx khá ổn,Quân múc đại 1 thìa đưa lên miệng uống, ko tồi nha.
- Cx đc, khá ngon_ Quân nhận xét.
- À...Quân à... anh vừa nuốt phải...con sâu trong bát nước rau đấy_ nó kéo vạt áo của hắn, ngại ngùng nói.
- What, bảo sao có cái gì vướng ở cổ họng, Phương Vy cô chết với tôi_ Quân hét lên rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Vậy là xong luôn rồi, vụ thách đấu này nó thua là chắc, nó ngồi xuống ghế, thở dài. Chẳng có ai đủ khả năng dạy nó nấu ăn quá 3h cả. Đang ngồi ở ghế ngủ thì nó bị Quân túm áo lôi vào nhà bếp.
- Cô nhìn cho kĩ này_ Quân vừa nói vừa chiên trứng rất điệu nghệ, tất cả những món nó làm hỏng, hắn đều có thể làm rất ngon, nó chỉ biết im lặng thán phục, nhìn hắn làm thì khá dễ dàng nên nó hăm hở giúp đỡ, kết quả là cả nhà bếp rối tung lên.
- Chịu thôi, tôi ko làm nữa đâu_ nó xịu mặt xuống.
- Cô đúng là khó đào tạo, con gái gì mà chẳng biết nấu nướng, chẳng yểu điệu thục nữ..._ Hắn nói
- Phải rồi, tôi khó ưa_ nó bực bội
- Cx ko hẳn, cô cx rất dễ thương mà_ Hắn nói vu vơ.
- Thiệt hả_ nó tròn mắt.
- Tôi nói đùa đó, cô mà dễ thương tôi chết liền_ Hắn đáp
- Vậy đi chết luôn đi_ nó rượt hắn chạy quanh bếp. Hajzzzz với cái trình độ này thì thi thố kiểu gì đây?