Chương 2: Đυ.ng hắn
Sau khi làm xong thủ tục đâu vào đấy, cô được chuyển vào lớp 11a5, đầu tuần sau sẽ vào học chính thức. Cô định tham quan trường 1 lúc rồi mới về nhà, đang đi thì cô bỗng nhiên nghe được tiềng đập phá pha lẫn với tiếng chửi rống của ai đó ở nhà kho đằng sau trường. Bản tính tò mò hiếu kì trỗi dậy, cô theo tiếng chửi thề mà ngó vào
Đập vào mắt đầu tiên là 1 dòng máu đỏ tươi, tanh nồng vương vãi khắp sàn, bên cạnh là 1 người không nhìn rõ mặt mũi nằm bẹp dí dưới đất, hơi thở yếu ớt miệng rêи ɾỉ 2 chữ " Tha Mạng ". Cô ngước mắt lên nhìn 1 đám đầu trâu mặt ngựa khoảng 5-6 tên mặc quần áo màu đen có xăm trổ, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn. mặt mũi hung ác như thú hoang. Cô vội bịt miệng vì cảnh tượng trước mắt
- Đại ca, nên tha cho hắn hay gϊếŧ ?-- 1 tên to con nhất trong đám chạy tới nói với 1 người nào đó mà cô không nhìn thấy mặt mũi vì hắn đứng trong bóng tối cố ý giấu mặt mình
- Gϊếŧ ! Rồi xóa sạch giấu vết.-- 1 giọng nói trầm mang theo lạnh lùng tàn khốc khiến cô rùng mình không rét mà run
Tên to con ấy nghe lời , rút trong túi áo ra 1 khẩu súng lục , cô sợ hãi miệng lắp ba lắp bắp mãi mới nói được 1 câu
- Dừng...dừng tay...lại-- Tiếng nói của cô không có 1 chút uy hϊếp nào vang lên, cả đám người đang bận rộn với công việc dang dở thì đều quay đầu lại nhìn xem thằng khốn nào gây rối , cản trở " đại sự" của hắn,, nhưng thật không may nhười đó lại là cô
Cô từ trong góc bước ra , đi đến bên cạnh người bị đánh đến nỗi mất đi ý thức, quỳ xuống lay lay người đó
- Tỉnh..tỉnh lại đi !
- Con nhỏ này, mẹ kiếp, mày là đứa nào, khôn hồn thì biến khỏi đây--- 1 tên cao to hung hăng bóp mạnh cánh tay cô mà kéo lên, thấy vậy cô bèn hất tay tên đó ra , nói
- Đôi tay bẩn thỉu của các người đừng có đυ.ng vào tôi. Các người là ai, tại sao ở đây mà hung hăng đánh người. Muốn ỷ thế cạy đông hϊếp yếu ? Thật hèn hạ !-- Giờ phút này cô chả sợ cái gì nữa, lấy tay chỉ thẳng vào tên trước mặt mà hét mà chửi
- Mày..mày tới số rồi. Đại ca xử con nhỏ này thế nào ?-- Tên đó quay về hướng của hắn đang đứng
- Thật to gan !-- 1 nụ cười khẩy bật ra, giọng nói mang theo âm khí lạnh lùng, hắn từ trong bóng tối bước ra, đến khi cô nhìn rõ người đó suýt nữa thì tưởng hắn là người qua đường. Mắt chữ A mồm chữ O cứ thế mà để nước dãi chực trào nơi khóe miệng
Đầu tiên, là chiếc giày cao cổ đính đinh hàng hiệu mang phong cách Korea, tiếp đó là đôi chân thon dài với chiếc quần jeans màu đen và chiếc áo sơ mi đen nổi bật trên làn da trắng. Hắn có khuôn mặt phải nói là tuyệt của tuyệt mĩ, đôi mắt phượng hẹp dài sắc sảo mang theo lạnh lùng ám muội như nhìn thấu mọi tâm can cô, hàng lông mày thanh tú, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng gợi cảm, khóe môi cong vẫn còn lưu lại cái nhếch môi giễu cợt cho sự ngu ngốc của cô. Một phần quan trọng nữa đó chính là mái tóc màu hạt dẻ được làm hơi rối càng làm nổi bật thêm khuôn mặt hoàn mĩ đến nỗi tìm không ra 1 chút khuyết điểm nào. Bên tay trái có đính khuyên tai bằng bạc lấp lánh đến chói mắt càng làm cho phong cách của hắn thêm buông thả, phong trần
Hắn đi đến đứng trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới lại nhìn từ dưới lên trên rồi rút ra nhận xét " tầm thường " khiến mặt cô tối sầm lại, mọi cảm giác đều bay biến trong tích tắc thay vào đó là giận dữ
-Cái gì ? Anh là ai mà có quyền nhận xét tôi chứ ?
- Là ai sao ? Chính tôi mới là người phải hỏi cô câu đó đấy. Nói , người nào sai cô tới đây ?-- Hắn lạnh lùng đáp trả
- Hả??? Đầu óc anh có vấn đề à ? Ở đây đánh người lại còn hỏi ai sai tôi đến. Đồ vô nhân tính !-- Cô nhìn thẳng vào hắn mà chửi
- Cô.....--- Hắn rít qua kẽ răng mà trừng mắt nhìn cô
Thấy vậy cô cũng trừng lại, 2 người nhìn nhau " đắm đuối, tâm tình đủ thứ' đến nỗi mắt nổ đom đóm, mạch máu căng cứng, "liếc mắt đưa tình" khoảng 1 phút, cô mới nhận ra bây giờ cần phải cứu người nên vội vã cúi người xuống đỡ người đó đứng dậy mặc kệ mùi máu tanh nồng nặc dính vào người. Lúc cúi xuống không may cô đánh rơi hồ sơ vì không để ý , cô quay người bước ra khỏi nơi quái dị này , để hắn cứ 1 mình đứng " cô đơn" mà liếc mắt đưa tình với không khí và ánh sáng
- Đại ca, có cần đuổi theo không ?-- Tên cao to vừa nãy nói
- Cứ để cô ta đi, hắn ta xem như ta tha cho 1 mạng ---Nói xong hắn quay người bước đi, bỗng hắn phát hiện dưới đất có 1 tờ giấy , hắn bèn cúi người xuống nhặt lên, đập vào mắt là hàng chữ gọn gàng " Đơn Xin Nhập Học---Trương Tuệ Linh lớp 11a5 ". Hắn cầm tờ giấy vò nát và nở 1 nụ cười lạnh lùng--- Thật thú vị