- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đồ Ngốc! Anh Yêu Em Từ Rất Lâu Rồi
- Chương 17: Tuỳ Hứng
Đồ Ngốc! Anh Yêu Em Từ Rất Lâu Rồi
Chương 17: Tuỳ Hứng
Trở lại bách hóa tâm trạng bà Tuệ tốt hơn rất nhiều, bà thấy con gái cũng đã thật sự rất cố gắng rồi nên không thể tạo áp lực thêm cho con. Bà đi qua quầy đồ ăn chín, đi qua bếp thì thấy đã sắp xếp người phụ trách mới. Bà lên phòng tìm cũng không thấy con trong phòng, lúc quay xuống vừa hay gặp được chị Thanh, chị nhanh miệng hỏi trước:
"Chị đang tìm Vân phải không?"
Bà Tuệ hơi lúng túng gật đầu trả lời:
"Vâng, chị có nhìn thấy em nó đang ở đâu không?"
"Nay ngày nghỉ của em ấy, có lẽ em ấy đang ở phòng sách, để tôi dẫn chị lên."
Chị Thanh vui vẻ trả lời rồi đi trước dẫn bà Tuệ lên phòng sách. Từ ngoài cửa bà đã nhìn thấy con gái rất chuyên tâm đọc sách. Chị Thanh khẽ lên tiếng hỏi:
"Chị có muốn vào không?"
Bà Tuệ lắc đầu thở dài:
"Thôi bỏ đi chị, nhìn con bé chăm chú như vậy tôi không nỡ làm phiền con bé."
"Con bé ở đây chị cứ yên tâm tinh thần tự giác và kỉ luật của con bé rất cao. Có rất nhiều ý tưởng đổi mới kinh doanh, tuy nhỏ thôi nhưng có phần giúp vào tăng lợi nhuận của bách hóa."
"Chính vì càng yên tâm con bé nên tôi lại càng lo lắng!"
Rồi bà Tuệ vô thức tin tưởng chị Thanh vô điều kiện mà kể ra tình trạng hiện tại của con. Nghe xong điều này chị Thanh không khỏi giật mình. Nhanh chóng dấu đi cảm xúc của mình chị an ủi:
"Chị không cần phải quá lo lắng cho em ấy như vậy đâu. Không nhất thiết phải học giỏi văn hóa mới là tốt. Thay vì ép các bạn ấy học văn hóa tốt anh chị nên hướng đến việc bồi dưỡng thế mạnh của các bạn."
Nghe chị Thanh nói xong, bà Tuệ lại càng mơ màng khó hiểu hỏi:
"Chị nói cụ thể hơn được không, tôi vẫn chưa hiểu lắm!"
Chị Thanh nở một nụ cười tươi rồi vui vẻ nói tiếp:
"Cụ thể trong trường hợp của Vân, cô nhóc này rất có thế mạnh sắp xếp quản lý công việc, có năng khiếu với việc làm bếp, và có rất nhiều ý tưởng sáng tạo trong công việc ở bách hóa, cái mà em ấy thiếu là môi trường rèn luyện. Vậy chị hãy coi lớp học của con là nơi rèn luyện bản lĩnh chịu đựng, còn ở bách hóa này sẽ là nơi giúp em ấy thể hiện khả năng của mình. Quan trọng là ở phía chị cùng gia đình hãy tin tưởng ở em ấy."
Khoé mắt bà Tuệ ươn ướt:
"Chị tốt quá, gia đình chúng tôi thật may mắn khi gặp chị! Cảm ơn chị rất nhiều!"
"Không cần cảm ơn chúng tôi, là do cô nhóc kia luôn nỗ lực phấn đấu, do anh chị giữ được cái tâm trong công việc, tương lai bách hóa mở rộng quy mô còn cần nhiều hơn đối tác như anh chị."
Bà Tuệ nghĩ đơn giản lắm, làm với ai cũng vậy đều phải tận tâm tận lực làm tốt nhất có thể. Dù không biết sẽ hợp tác được bao nhiêu lâu nhưng kiên quyết sẽ không vì lợi nhuận mà bán đi lương tri của mình. Sau khi tâm sự với chị Thanh bà Tuệ dường như được khai sáng rất nhiều, bà rời bách hóa ra về với tâm trạng vui vẻ.
Vào học kỳ 2, Yến chuyển đi còn Cẩm Nhung chuyển về cùng lớp với Phong. Trước đây Vân cũng cùng lớp với Cẩm Nhung nhưng do không hợp nhau nên cũng ít chơi, giờ thì lại càng ít tiếp xúc hơn.
Cây muốn lặng mà gió chẳng yên, Vân đã hạn chế tối đa việc tiếp xúc với Cẩm Nhung rồi mà vẫn không được. Hôm đó như thường lệ Phong đi vào phòng sách, sau mấy lần không theo kịp thì lần này Nhung cũng theo kịp chân Phong đến bách hóa. Tiến vào phòng sách Cẩm Nhung bất ngờ khi thấy Vân là người trông coi phòng sách. Cô gái này liền tiến đến buông lời châm chọc:
"Chả trách từ ngày mình chuyển đến đây chưa từng nhìn thấy cậu, thật là muốn gặp được cậu cũng khó."
Vân thấy người đến là Cẩm Nhung cũng không lấy làm ngạc nhiên, trước đây khi còn là học sinh cấp hai Nhung đã bám dính lấy Phong như keo dính chuột. Nên chân trước Phong bước vào, ngay sau đó liền nghe tiếng của Nhung thì không có gì là lạ. Vân tươi cười trả lời:
"Mình đang làm thêm ở đây."
Cẩm Nhung bĩu môi:
"Nhà cậu nghèo đến mức cậu không đi làm thêm sẽ chết đói sao?"
Nghe xong Vân thật sự muốn nổi nóng, nhưng cũng thật may là cô nhóc đã cố nín nhịn được và nhẹ nhàng lịch sự đáp lại:
"Cậu không cần phải nói khó nghe vậy đâu, tôi đúng là đi làm thêm vì muốn có thêm thu nhập. Đấy là việc của tôi, không có liên quan gì đến cậu nên mong cậu ở nơi làm việc thì tôn trọng tôi một chút không nên nói những lời không hay như vậy."
Cẩm Nhung hừ lạnh một tiếng rồi bước qua Vân đi vào phòng sách. Vân nhanh chân vọt sang cản Nhung lại:
"Xin lỗi. Mời bạn xuất trình thẻ đọc mới được vào phòng đọc."
Nhung trợn mắt lên rồi nguýt một hơi dài, cho rằng là Vân cố ý muốn cản cô lại. Ngay lúc này Nhung giơ tay cố tình đẩy Vân sang một bên để tiếp tục đi vào trong. Vân cũng không thể phá vỡ quy định của phòng sách được, nên ra sức chặn lại lúc này Nhung điên tiết mà gầm lên:
"Cậu cút qua một bên cho tớ."
Nghe lời nói ngang ngược, hống hách của Nhung, Vân giận sôi người lên nhưng vẫn phải cố nín nhịn xuống:
"Xin lỗi, đây là quy định của phòng đọc, mời bạn xuất trình thẻ đọc, còn nếu chưa có thẻ đọc thì mình sẽ hỗ trợ bạn làm, sẽ không mất nhiều thời gian của bạn đâu."
Ở phía trong nghe thấy lời qua tiếng lại ở cửa phòng đọc xong vội vàng đến cửa vừa hay nhìn thấy Nhung đang hất tay Vân ra rồi giơ tay lên định giáng một bạt tai xuống. Đúng lúc Phong tiện túm tay Nhung nên bàn tay ấy chưa chạm được đến người Vân. Không nghĩ nhiều, ngay lập tức Phong kéo Nhung rời khỏi phòng sách đi ra ngoài cửa bách hóa.
Vân cũng rất biết ơn Phong đã kéo rắc rối đi hộ mình, cũng may chứ để thêm lúc nữa Nhung làm loạn tung phòng sách này thì không hay ho lắm. Nhiều lúc cô nàng thấy thật có lỗi với người bạn tốt này luôn xuất hiện đúng lúc giúp đỡ.
Ra đến cửa Nhung giật tay lại gấp:
"Cậu lôi tớ ra đây làm cái gì? Sao lại không để tớ dạy dỗ con nhỏ này chứ?"
Phong buông tay Nhung ra rồi nói:
"Con nhỏ nào? Đều là bạn sao nói khó nghe thế? Chỗ công cộng cậu tôn trọng người khác chính là tôn trọng bản thân cậu, đừng có tiếp tục hành động tùy hứng như vậy nữa."
Nhung á khẩu một lúc rồi không chịu thua nói tiếp:
"Cậu đang bên con nhỏ đó. Vì con nhỏ đó mà cậu trách mình tùy hứng, mình cũng chỉ muốn đi vào phòng sách của cậu thôi mình có làm gì sai đâu sao lại trách mình?"
"Muốn vào phòng sách, có thể đọc người ta đã nhắc nhở cậu như vậy rồi còn cố tình gây rối, hơn nữa tôi không cần cậu phải đi cùng."
Nói xong Phong quay lại đi vào bách hóa, thấy Nhung vẫn đi theo mình thì cậu liền quay đầu lại nghiêm giọng nói:
"Đừng bám lấy tớ dai như đỉa ấy, tớ không thích; lại càng không thích cậu gây chuyện với Vân, nếu cậu còn gây chuyện nữa thì đừng có trách tớ không nói trước."
Đây là lần đầu tiên Phong nặng lời với mình, Nhung thẹn quá hóa giận bỏ đi luôn. Lại còn con nhỏ Vân kia nữa, ai cho cái lá gan dám cản đường mình chứ? Rồi Nhung tự nhủ nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy, nhất định phải tính cả gốc lẫn lời với Vân.
Trở lại cạnh Vân, Phong thở dài một hơi rồi hỏi:
"Có sao không?"
"Tớ không sao? Nhung đâu rồi? Cậu ấy có chút tuỳ tiện thôi chứ không xấu tính! Phong không thấy cậu ấy rất để tâm đến Phong à?"
Nghe Vân nói xong, Phong liền tức phồng bụng; cậu trợn mắt lên nhìn Vân.
"Cậu bớt lo chuyện bao đồng đi!"
Vừa nói Phong vừa đi vào bàn trong lấy cặp sách của mình và không nói thêm câu nào nữa liền rời khỏi bách hóa. Thấy vậy Vân chỉ lẩm bẩm:
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đồ Ngốc! Anh Yêu Em Từ Rất Lâu Rồi
- Chương 17: Tuỳ Hứng