Chương 68: End

Nó đã được đưa về nhà để được chăm sóc, từ sau khi phải nhập viện súc ruột, chế độ ăn uống, giờ giấc ngủ nghỉ đều được chuyên gia lên lịch để tạo điều kiện tốt nhất cho em bé trong bụng. Nó chưa muốn cho hắn biết và cũng không muốn tạo thêm bất cứ áp lực nào cho hắn. Chỉ khi nào hắn nhớ quá khứ về nó thì mới có thể giãi bày tất cả.

- Em thấy vị sữa này mùi kì lắm, khó uống.

Nó đưa ly sữa cho bà bầu lên mũi ngửi rồi đẩy lại về phía chị Hoa.

- Nhưng đây là loại sữa tốt nhất cho em và em bé trong bụng, gắng uống đi.

Nó nhăn mặt, miễn cưỡng uống một ngụm nhỏ rồi đặt xuống bàn. Vẻ mặt như vừa chạm phải thứ gì đó kinh khủng.

- Thôi để em mang trà lên cho ba rồi em xuống uống.

Nó bê khay trà đang đặt bên cạnh đưa lên phòng làm việc của ông. Tất cả công việc của nó đều đã được ông bàn giao lại để không tạo áp lực công việc, nhưng công ty hình như đang gặp vấn đề vì mỗi lần muốn xem qua hoạt động công ty đều không được.

- Không thể để công ty thế này mãi được, nếu không nhanh chóng nghĩ ra cách thì sẽ rất rắc rối.

Bước chân nó khựng lại, giọng ba nó có vẻ nghiêm trọng và pha chút cáu gắt. Nó không được biết các vấn đề ở công ty nên có vẻ hơi tò mò ghé tai vào cửa nghe lén.

Trong căn phòng ba nó đang ngồi đối diện với hai người thư kí, một nam một nữ.

- Nếu không có nguồn vốn đền bù tổn thất lần này tôi sợ công ty sẽ phải tuyên bố phá sản - Thư kí Hân có vẻ sốt sắng, cô đã vào làm việc ở công ty từ khi mới bắt đầu khởi nghiệp, ra đến nông nỗi này đến cô còn không nỡ.

- Nếu theo kế hoạch trước đây sát nhập với Trần Thị thì sẽ còn cứu vãn được - Vị thư kí trung tuổi ồm ồm nói, ông là người làm việc từ khi công ty mới sáng lập, có thể nói đây là người hiểu rõ lòng ba nó và công ty.

- Không được.

Ba nó cắt ngang ý định của thư kí. Ông cũng đã tính trước chuyện này, sau khi nó về làm dâu Trần gia thì Nguyễn Thị sẽ hợp với Trần Thị làm một, ông muốn giao cơ đồ và con gái của mình lại cho Gia Khánh, ông luôn tin tưởng vào khả năng của hắn khi giao lại hai thứ quý giá nhất cuộc đời mình, nhưng có lẽ thời thế đã khác.

Khay trà trên tay nó run run, nó không muốn tin vào tai mình nữa. Công ty nhà nó sẽ phải phá sản sao? Nó không thể đứng yên nhìn cơ đồ mà ba nó đã gầy công gây dựng sụp đổ trước mắt như vậy. Có lẽ đã đến lúc nó lấy lại những thứ thuộc về mình, bao gồm cả hắn.

.

Việt Nam.

- Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, anh đến đây đi.

Giọng Thảo Trang nhẹ nhàng trong điện thoại. Nếu y học không thể giúp hắn lấy lại trí nhớ thì kỉ niệm có lẽ sẽ cứu vãn được đôi phần kí ức. Hai tuần trôi qua Trang đã đưa hắn về lại trường, dàn dựng lại đôi phần kí ức giữa hai người. Tuy áp lực của các giây thần kinh khiến đầu hắn muốn nổ tung nhưng hắn vẫn nhất định không từ bỏ.

Hôm nay Trang dựng lại lễ đường ngày mà hắn đính hôn. Tất cả đều được chuẩn bị y như ngày mà hắn mất đi phần kí ức quan trọng về nó.

Lễ đường tràn ngập màu hồng và hoa hồng phấn, những chi tiết đều được trang hoàng như cũ, riêng chỉ có cô dâu - Thảo Trang- là thay đổi. Trang luôn mong ước mình được một lần mặc váy cưới cùng hắn sánh bước trên hôn đường. Điều tưởng chừng như vô vọng giờ lại thành hiện thực, thế nhưng vai phụ cũng chỉ được đóng thế mà thôi.

Ngày nó quyết định rời đi tưởng chừng như cuộc đời cô có thể bước qua trang mới, nhưng không, hắn vẫn lao đầu tìm đủ mọi cách để nhớ lại nó. Trang hàng ngày vẫn bên cạnh nhắc hắn uống thuốc, chăm lo sức khỏe hắn, nhưng đến khuôn mặt hắn còn chẳng buồn để ý. Trong tiềm thức hắn chỉ quẩn quanh hình bóng một người con gái tên Hà Mi.

Lễ đường không một bóng người, không sư mục, không âm thanh, không gia đình, không bạn bè, chỉ riêng có hai người và phần quá khứ bị chôn vùi.

Màu váy trắng nổi bật giữa vùng trời, sự nồng cháy của tâm hồn đang yêu, sự kiêu hãnh của người phụ nữ thành đạt, tất cả tạo nên bức tranh thật đẹp. Nhưng sâu trong đáy mắt kia chứa đựng một nỗi buồn da diết. Một nỗi buồn của mối tình đơn phương, nỗi buồn khiến cô thấy tự hào. Ở đời là vậy, theo tình tình đuổi, đuổi tình tình theo. Người mà ta yêu thì nhất quyết không chấp nhận tình cảm đơn phương, người si mê ta, yêu thương ta thì ta lại không thể rung động. Phải chăng tình cảm chỉ là một sợi tơ mỏng, cố giữ sẽ đứt, nắm hờ lại vương?

.

- Em thử gọi cho thư ký của Khánh xem.

Nó đã gọi cho hắn rất nhiều lần kể từ khi xuống sân bay. Không ai bắt máy, Minh ngồi bên cạnh không khỏi sốt ruột. Nó thoáng nghĩ gì đó rồi bấm tìm trong danh bạ.

Sau hai hồi chuông một chàng trai giọng trầm đặc nhấc máy.

"A lô?"

- Gia Khánh đâu?

"Xin lỗi cô là ai?"

- Hà Mi.

"Dạ thưa cậu Khánh đang ở ..."

Chiếc xe rẽ bánh, chạy về phía địa chỉ mà cậu thư kí nói. Tại sao hắn lại ở đó? Đây chẳng phải là nơi hắn và nó đã từng tổ chức lễ đính hôn sao? Trong đầu nó xuất hiện rất nhiều câu hỏi bị vướng mắc mà chỉ có hắn mới có thể đưa ra câu trả lời.

Chiếc xe vừa ngưng bánh, trước mắt nó là cảnh tượng của một hôn lễ nhỏ của cặp đôi yêu nhau tự tổ chức, nhưng sao trông chúng lại thân quen đến thế? Nó xuống xe, bước vào phía trong.

Lễ đường phủ một màu hồng phấn ngọt mát, những băng ghế trắng dẫn đến sân khấu phía trước. Một chàng trai trong bộ âu phục đen lịch lãm, sang trọng. Dáng người cao lớn nổi bật giữa chiếc váy cưới màu trắng lấp lánh, cô dâu được trang hoàng thật xinh đẹp và lộng lẫy.

Hai dáng người này, dù cho không thấy mặt nhưng có hóa thành tro nó vẫn nhận ra được. Bàn tay trái vô thức đưa lên miệng che đi dòng cảm xúc đang bộc trực trên khuôn mặt. Nó không dám tin vào những điều đang diễn ra, tất cả nằm ngoài sức tưởng tượng.

Nó đã bỏ hết đi sự cao ngạo của bản thân để vội vàng về bên hắn. Tưởng chừng thời gian sẽ giúp mọi chuyện tốt hơn nhưng ngờ đâu nó lại mở đường cho chuột chạy. Tạo cơ hội tốt, để lại không gian riêng cho hai người. Có lẽ nó đã sai khi ngỡ rằng tình cảm hắn dành riêng mình nó vẫn sâu đậm như ngày nào. Hắn mất trí, mất kí ức, mất đi tình yêu cao đẹp của mình.

Trang nhìn vào đôi mắt đen với chiều sâu ít ai có thể cảm nhận hết tâm tư trong đó.

- Anh nhắm mắt lại đi, thả lỏng ra, tưởng tượng lại khung cảnh đó trong đầu...

Hắn nghe theo Trang, bờ mi khép lại, hơi thở đều đặn bao trùm không gian yên tĩnh. Hắn nhớ về nó, về những kí ức mà nó gây dựng.

"Cầm chặt vào không là lạc mất đấy!"

"Đồ ngốc, anh yêu em. Em có thể đừng ghen vớ vẩn như vậy được không? Anh xin lỗi, là anh sai."

"Lần đầu tiên anh dẫn con dâu về ra mắt mẹ, người anh muốn lấy làm vợ chỉ có mỗi mình em thôi!"

"Em có đồng ý lấy anh làm chồng, làm dâu Trần gia không?"

"Em đồng ý."

"Anh có đồng ý lấy em làm vợ, làm người anh phải chịu trách nhiệm nửa đời còn lại không?"

"Anh đồng ý"

"Trước kia anh chưa từng sợ điều gì bất kể là cái chết... nhưng khi anh gặp em, yêu em, trong anh luôn thường trực một nỗi sợ... sẽ mất em..."

Tiếng khóc nấc lên từ nơi cổ họng của nó không thể kìm nén được nữa. Âm thanh phát ra phá vỡ dòng liên kết cùng không gian yên ắng. Minh đứng bên cạnh đỡ lấy bờ vai nó. Cả Trang và hắn đều đưa ánh nhìn về phía nó.

Hắn cảm nhận được các dây thần kinh đang rung lên, tạo áp lực cho não bộ. Khuôn mặt, vóc dáng, những dòng nước mắt ấm ức, sự đau khổ tuyệt vọng.

Trang toan lên tiếng giải thích cho cả hai, nhưng hắn đổ người xuống, cơn đau lại giằng xé. Hắn cảm nhận được sự nhói lên ở nơi l*иg ngực, sự bất lực của con tim. Những dòng kí ức sục sôi trong đầu, từng nhịp co dãn của các mạch máu, dù cho có xảy ra xuất huyết hắn vẫn phải mở ra cánh cửa kí ức. Đôi mắt hắn dần khép lại, thân hình vạm vỡ nằm dưới sàn, khuôn mặt vẫn hướng về phía nó với chút liên kết cuối cùng.

- Gia Khánh...

Nó gào lên, vùng khỏi vòng tay Minh chạy về phía Trang đang kiểm trai phản ứng của cơ thể hắn.

- Gọi xe cứu thương.

.

Trên băng ghế dài lạnh lẽo một lần nữa nó lại đối mặt với thời gian và nỗi sợ. Trang nắm lấy bàn tay đang diết chặt để kìm lại sự run sợ.

- Lúc Mi quyết định ra đi Khánh đã rất đau khổ. Ngày nào anh ấy cũng vật lộn với cơn đau để tìm lại kí ức.

Nó nhìn Trang, ánh mắt vấy lên sự khó chịu đã dịu lại. Trong đáy mắt chất chứa sự ghen tức.

- Tôi không biết lí do Mi quyết định ra đi, nhưng kể cả là khi Mi ở đây hay Mĩ Khánh vẫn không từ bỏ bất cứ cách nào để lấy lại trí nhớ. Chỉ cần biết có loại thuốc hay cách thức nào anh ấy đều tạm gác công việc để thử với hi vọng nhỏ nhoi. Tôi hiểu suy nghĩ của Mi lúc này, chuyện lúc nãy là hôn đường được dựng lại để giúp Khánh có được cảm giác thân quen ở quá khứ. Tôi cũng đã tự hỏi rất nhiều lần rằng ở Mi có điểm gì hơn tôi mà khiến Khánh yêu nhiều như vậy.

Trang cười ngặt nghẽo, nụ cười nhạt kìm nén dòng nước mắt. Nó nuốt khan, có gì đó ứ lại nơi cổ họng. Trang tiếp.

- Tôi đã yêu Khánh rất nhiều, rất lâu trước đó. Tưởng rằng qua Anh với cuộc sống mới, bắt đầu mới thì có thể nguôi ngoai. Thế nhưng khi trở về đối mặt với anh, trái tim tôi vẫn rung động. Không phủ nhận rằng tôi đã từng ích kỉ khi muốn chiếm giữ, ràng buộc trái tim Khánh khi cô rời đi. Nhưng khi chứng kiến tất cả tôi đã hiểu thế nào là tình yêu đích thực, tình yêu cuồng nhiệt đến quyên cả an toàn của bản thân. Mi thật may mắn, đừng trách anh ấy nữa, tôi biết Mi cũng yêu Khánh rất nhiều. Đừng để chút chuyện này làm ảnh hưởng đến tình cảm hai người.

Nó muốn nói lời cảm ơn và xin lỗi chân thành đến Trang, suốt thời gian qua là nó đã hiểu lầm hắn, khiến sự việc ra nông nỗi này. Cánh cửa phòng phẫu thuật mở, Trang đã nhanh chân đứng dậy.

.

Thuốc mê hết tác dụng, hắn tỉnh lại sau 3 giờ đồng hồ mê man. Cơn đau trên đầu vẫn âm ỉ, bắt kịp ánh sáng căn phòng, nhiệt độ xung quanh hắn vộ tìm kiếm một hình bóng quen thuộc.

Nhưng những gì hắn thấy được chỉ là mất bông hồng phấn trên một nền trắng xóa. Căn phòng hoàn toàn trống trơn, không một bóng người. Hắn thở hắt ra, cố vận động thân mình ngồi dậy.

Có tiếng mở cửa, nó bước vào với cặp l*иg cháo trên tay. Hai ánh mắt giao nhau, cả hai giao tiếp bằng ánh mắt, những dòng cảm xúc lẫn lộn. Tình yêu thương kìm nén, sự giận dỗi ấm ức, lòng xót xa bất lực.

Nó ôm chầm lấy hắn, giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên khuôn mặt nó thấm vào chiếc áo bệnh nhân.

- Ngốc! Đừng khóc nữa - Hắn luồn tay qua mái tóc nó, hơi thở ấm quấn lấy cái cổ trắng ngần - Anh xin lỗi, anh yêu em, Hà Mi.

Hắn đã thực sự trở về, là Gia Khánh người mà nó hết mực yêu thương, người đã từng khiến nó sụp đổ, người cho nó bao hy vọng. Nó cảm nhận được con người thật sự của hắn, tình yêu của hắn, tất cả, thực sự là hắn.

Tiếng chuông điện thoại reo lên phá ngang bầu không trí tràn ngập mùi hạnh phúc. Nó tưởng chừng như có thể ném phăng chiếc điện thoại vào tường vì sự phá đám này. Nhưng cuộc gọi đến là từ ba, nó kìm nén sự bực tức trong lòng ra ngoài nghe máy.

- Cuối cùng cậu cũng nhớ ra tất cả ở quá khứ.

Minh lặng lẽ bước vào phòng. Hắn chiếu ánh mắt khó hiểu và có phần ái ngại về phía cậu. Giọng Minh vẫn đều đều:

- Có lẽ đã đến lúc tôi rút lại vốn đầu tư ở Nguyễn Thị và rời khỏi cuộc sống của Hà Mi rồi.

- Công ty nhà Mi có biến?

- Chờ cậu đến gần phá sản. Hà Mi vì cậu mà không còn biết trân trọng sức khỏe bản thân. Nhớ lại tốt rồi. Mi đang rất cần cậu.

Hắn nhìn Minh, hai ánh mắt giao nhau thay cho câu trả lời. Minh gật đầu rồi rời khỏi phòng, lặng lẽ như lúc cậu xuất hiện.

Hắn hiểu, đã đến lúc hắn phải chịu trách nhiệm về những chuyện xảy ra trong quá khứ.

.

5 năm sau.

Trời đã ngả chiều, màu vàng ươm bao phủ một vùng trời. Sắc vàng chiếu rọi vào những cánh hồng đang khoe sắc. Chiếc ô tô trở về vị trí lúc sáng trong gara.

Một người đàn ông tao nhã bước ra, khí chất của người lãnh đạo trong bộ vest đen lịch lãm. Nhưng khi trở về nhà hắn lại trở thành một người đàn ông hết sức tuyệt vời, một người chồng chu toàn, một người cha đảm đang.

- Ba về rồi, con chào ba.

Một cô bé gái xinh xắn trong chiếc váy hoa trắng, sự hồn nhiên ưu tư hiện rõ trên nụ cười rạng rỡ. Bé gái nhảy vào lòng hắn, ôm lấy cổ chúi mũi hít hà hương thơm quen thuộc.

- Ơ ba của em mà.

Một cô bé chạy vội từ trong phòng ra nhảy thẳng vào lòng hắn.

- Được rồi ba của cả hai. Khánh Linh, Hà Linh mẹ đâu rồi?

Hắn vuốt ve mái tóc của hai đứa trẻ giống hệt nhau. Mái tóc, bộ váy, đôi mắt, nụ cười, giọng nói tất cả đều thể hiện rất rõ vẻ kiều diễm được kế thừa của cặp song sinh này.

Nhắc đến mẹ bỗng hai chị em thay đổi sắc mặt.

- Ba ơi ba mẹ bị bệnh rồi

Đôi mắt Khánh Linh ánh lên sự lo lắng không kém phần hồn nhiên của đứa trẻ lên năm.

- Mẹ không ăn cơm, mẹ còn nôn ọe ọe nữa.

Hà Linh vừa nói vừa miêu tả cảnh tượng đó.

- Mẹ con đâu rồi?

Hắn thả hai bảo bối của mình ra toan đứng dậy thì nó xuất hiện, vẻ đẹp của người phụ nữ cầu toàn có vẻ kém sắc so với bình thường. Hắn vội bước lại đỡ nó.

- Em không sao, tiểu yêu của anh nó lại hành em rồi.

Vừa nói nó vừa xoa bụng, hắn không giấu nổi sự hạnh phúc khi lại sắp được làm cha.

- Ba, ba mẹ nói là em bé đang khiến mẹ mệt, ba bảo em bé ngoan đi ba, nhìn mẹ khổ lắm ba. - Cô chị Khánh Linh bám lấy vạt áo hắn.

- Ba, mẹ còn bảo con sắp có em trai, em có dễ thương không ba? Em sẽ ngoan không ba? Ba bảo em đừng làm mẹ mệt, con thương mẹ lắm ba. - Hà Linh nũng nịu rồi xoay xoay chiếc váy hoa màu trắng.

- Em đã đau đầu với hai nhóc này của anh rồi, thêm một nhóc nữa chắc em nổ đầu mất.

- Bà xã em yên tâm, Gia Long của chúng ta chắc chắn sẽ rất ngoan.

Hắn ôm lấy eo vợ mình, hôn lên vành tai nó.

- Anh có thấy mình tham lam không? Khánh Linh giờ đến Gia Long sao?

- Bà xã, nếu em thấy anh tham lam rồi thì sinh thêm một nhóc nữa đi, anh sẽ lấy tên em cho đều.

- Anh...

Nó còn chưa kịp nói thì đã bị đôi môi hắn khóa chặt, hai người thoải mái hôn nhau trước mặt hai cô bé.

- Ba mẹ lại chơi trò người lớn rồi. Chán ngắt - Khánh Linh phớt lờ như thể đã quen với cảnh tượng này.

- Em đói rồi.

Hà Linh kéo theo Khánh Linh đủng đỉnh đi vào nhà bếp. Hai cô công chúa nhà Trần Nguyễn rất kiêu kì và thất thường, chắc hẳn là thừa hưởng từ hai bản gốc đang quấn lấy nhau kia rồi.