Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồ Ngốc! Anh Yêu Em

Chương 6: Gặp gỡ tình cờ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chap 6: Gặp gỡ tình cờ.

Sáng nay nó dậy sớm chuyển bị đồ đạc đầy đủ (không quên tiền như hôm qua nữa đâu). Nhưng nó có vẻ ngao ngán với bộ đồng phục. (Trong khi rất đẹp)

Áo sơ mi đơn giản, tay ngắn, viền cổ và tay màu xanh đen. Và kèm theo cái chân váy cũng màu xanh đen nốt. Khổ nỗi là cái váy ngắn chưa đến đầu gối. Rất bất tiện cho việc đi xe máy. Thắt xong cái calavat nó khoác thêm cái áo khoác da hãng Gucci, kéo khóa đến tận cổ. Tóc vẫn thả nguyên. Xỏ giày rồi nó xách balô hãng nike ra chiếc xe quen thuộc. Nhưng đó không phải xe máy bình thường mà là môtô

Leo lên xe, đội mũ bảo hộ che kín mặt chỉ để hở mắt có kính che. Bật khóa, nổ máy và chiếc xe phóng vυ"t đi. Còn khá sớm để đến trường, vì thế nên nó đến một nơi mà nó vô tình biết được nhờ buổi đi chơi hôm qua với Bảo.

Đua xe là trò tiêu khiển của nó (con gái mà chẳng nữ tính chút nào ==’’). Phóng với tốc độ hơn 150km/h quả là thích. Cũng khá lâu rồi, hồi còn bên Mĩ nó cũng là một tay đua đáng gờm. Là đàn chị trong thế giới đó. Cảm giác này đối với nó thật dễ chịu. Nó như tách biệt với nhịp sống của mọi người. Gần đến nơi nó giảm tốc độ. Dừng xe cạnh một gốc cây, bỏ mũ ra, xách balô và đi bộ. Cất áo khoác vào balô. Trước mặt nó là một khoảng đất rộng bao la. Cỏ xanh mướt, gió thổi vi vu và đặc biệt nhất là ở đây có loài hoa nó thích. Chỉ đứng sau hoa hồng.

Dang rộng đôi tay và hít một hơi thật sâu cảm nhận sự trong lành, sảng khoái. Mặt trời đã dần xuất hiện. Những tia nắng sớm ấm áp làm cho con người ta một cảm giác thật là dễ chịu. Những bông hoa ở đây dường như là mọc tự nhiên, không có bàn tay tác động của con người. Nó nhoẻn miệng cười mãn nguyện.

- Hoa Thạch Thảo! – một giọng nam lạnh lẽo chứa đựng nỗi buồn u uất làm nó giật mình. Nó quay đầu lại, ánh mắt sắc bén hướng về phía vừa có người lên tiếng:

- Ai? – rồi nó lại nhíu mày khi nhận ra người đó – là cậu sao?

- Không ngờ là cô – giọng nói khích bác. Còn ai ngoài “tảng băng trôi” kia nữa.

Rồi hắn lại đứng song song với nó. Vòng tay trước ngực, nhìn về một hướng vô định.

Nó không quan tâm. Khoanh tay trước mặt, khẽ nhắm mắt. Gió thổi làm mái tóc màu hạt dẻ của nó khẽ bay, tỏa ra mùi hoa hồng cao quý.

- Sao cô đến được đây? – Hắn vẫn giữ nguyên hướng nhìn giọng lạnh tanh đầy nghi hoặc.

Nó mở mắt ngồi xuống bãi cỏ xanh rì. Chăm chú nhìn những bông hoa Thạch Thảo đang dang mình đón nhận những ánh nắng sớm.

- Chỉ là tình cờ đi ngang qua nhưng cái mùi hoa Thạch Thảo đã đưa tôi đến. Không ngờ người như cậu mà cũng thích hoa này cơ đấy.

- … - hắn không nói gì.

- Một loài hoa giản dị, đơn sơ, mộc mạc nhưng rất thuần túy. Đẹp một cách đặc biệt. Không kiêu kì như hoa Hồng, không tỏa hương bằng hoa Ngọc Lan, không mỏng manh như Bồ Công Anh, không lộng lẫy bằng hoa Lan, không khổng lồ như hoa Hướng Dương. Nhưng nó tượng trưng cho một tình yêu đẹp, trong sáng giữa Ami và Edible. Một người có thể hi sinh tất cả vì người mình yêu.

(Truyền thuyết hoa Thạch Thảo)

- …

Nó tự dưng bật bật cười, nụ cười ngốc nghếch:

- Sao tự nhiên tôi lại nói điều đó với cậu nhỉ? Ngớ ngẩn thật mà!

- Chiếc môtô đó là của cô? – Lạnh tanh

- Hở … Đúng … - nó hơi ngạc nhiên nhìn hắn.

Bất giác hắn nở nụ cười bán nguyệt, tuy nhanh nhưng nó đã kịp nhìn thấy.Lúc hắn cười thật là đẹp.

- Không ngờ cô cũng biết đi môtô – vẻ sỉ nhục.

- Cậu khinh tôi quá rồi đấy! – Rồi chợt nảy ra í tưởng. Nó thốt lên khẳng định. – Đua không?

Câu nói đó đã đánh động đến tiềm thức của hắn. Hắn nhìn nó đầy nghi hoặc.

- Nếu tôi thắng thì cậu phải để cho tôi sống yên ổn cùng bàn. Và không được lên mặt với tôi – nó nói đầy tự tin.

- Còn nếu cô thua?

- Thì tùy cậu quyết.

- Được. Giữ lời – ngắn gọn và xúc tích.

- Đương nhiên. Móc nghéo – Nó nói rồi đưa ngón út ra. Hắn khựng lại.

- Trò trẻ con - rồi lạnh lùng quay đi.

- Không được! Vậy nếu cậu nuốt lời thì sao?

- Tôi sẽ không nuốt lời.

- Sao mà tôi biết được chứ! – Nó đứng dậy theo hắn. Bất ngờ hắn dừng lại quay lại gần sát mặt nó. Ghé vào tai thì thầm:

- Vì người thua là cô. – Rồi hắn quay đi.

*Thình thịch … thình thịch …*

Khoảng cách vừa rồi quả thật là rất gần. Nó đơ

1s

2s

3s

Rồi lại tự đập vô đầu mình. “Nghĩ vớ vẩn cái gì vậy chứ?”

Nhớ lại câu nói đầy chắc chắn của hắn, nó quát to:

- Đồ hống hách. Ngươi cứ chờ mà coi.

Nó chỉnh lại tác phong rồi lên xe, nổ máy, cuộc đua bắt đầu hai chiếc xe phóng đi. Tốc độ ngày càng tăng.

Nó đâu biết rằng. Đó là nơi chất chứa bao kỉ niệm giữa hắn và người con gái hắn yêu thương. Nó cũng đâu biết rằng Thạch Thảo là loài hoa người con gái đó thích nhất.



Tại nhà xe của trường.

Một chiêc môtô đã đậu sẵn ở đó. Chủ nhân của nó đang ngồi vòng tay trước ngực, vẻ thích thú.

Lúc sau. Một chiếc môtô nữa đến.

- 5’38s – giọng lạnh tanh của người đến trước và ánh mắt vô cảm.

- Cậu muốn sao? Nói đi!

Người con gái bước xuống xe bỏ mũ bảo hộ ra. Lắc lắc đầu để mái tóc rũ xuống. Bay trong gió. Cảnh tượng đó làm ai kia có chút dao động nhưng rồi nhanh chóng trở về vẻ lạnh lùng ban đầu. Nắng chiếu làm ánh lên màu tóc hạt dẻ và đôi mắt nâu tuyệt đẹp. Từng đường nét sắc sảo nhưng lại đang rất tức tối.

“Không ngờ hắn lại khó lường hơn mình tưởng”

- … - hắn vẫn im lặng. Đeo balô đi thẳng.

- Nè, nói gì đi chứ! – Nó đeo vội balô gọi đằng sau.

Hắn bỗng dừng lại. quay sát mặt nó.

- Coi như cô nợ tôi – rồi đi tiếp.

Nó đơ lần 2 trước vẻ đẹp hoàn mĩ của hắn.

- Ơ … - Định thần lại nó hét lên – Còn chỗ ngồi?

- 1 phần 3.

- Hừ. Đồ hách dịch. Nhưng cũng may là hắn còn cho mình ngồi yên ổn.

Nó lững thững đi phía sau. Nghĩ về cảnh tượng và những kiểu cách đòi nợ của hắn.

- Chị Trang con nhỏ đó láo thật mà! – một đứa con gái lên tiếng và đưa mắt nhìn người con gái tên Trang.

- Nó còn dám tiếp cận Khánh nữa chứ - đứa thứ 2 chen vào.

Rồi ba đứa, bốn đứa xì xầm nói xấu.



- Để xem tao xử lí mày ntn! - Người con gái tên Trang nói với điệu bộ khinh thường kèm theo nụ cười gian xảo.

« Chương TrướcChương Tiếp »