Chap 50: Thừa nhận
Thường thì những điều dễ đạt được cũng đồng nghĩa là sẽ rất dễ để buông bỏ. Và tình cảm cũng vậy, nếu có thể cùng nhau vượt qua những thử thách tình trường thì mới có thể gắn bó bền chặt được.
.
Có thêm người ở, nhịp sống của căn nhà cũng có chút thay đổi. Hắn vẫn kiên nhẫn gọi nó dậy sớm đi tập thể dục:
- Đến giờ dậy chạy bộ rồi đấy tiểu thư.
Hắn đứng trước cửa phòng nó đập cửa.
- Hôm nay trời lạnh lắm! - Nó vẫn nằm trên giường trả treo.
- Đừng để anh phải vào để lôi cổ em dậy.
- Đợi chút... Em ra liền...
Nó cũng đành phải bật dậy đi làm vệ sinh cá nhân thay đồ rồi đi chạy bộ. Ngày nào cũng thế và cũng dần trở thành thói quen.
Phòng Mỹ ở kế bên phòng nó, hắn đang đứng đợi nó thì Mỹ mở cửa đi ra. Cô hình như cũng có ý định chạy bộ, tai đeo headphone, áo ba lỗ, quần joggy và mái tóc được buộc gọn. Thấy hắn cô cười nhẹ:
- Khánh cũng chạy bộ sao?
- Ừ, đang đợi Hà Mi rồi đi.
- Vậy Mỹ cũng đợi rồi đi chung luôn.
- Mỹ cũng có thói quen này sao?
- Rèn luyện sức khỏe thôi ấy mà.
Nó mở cửa bước ra đúng lúc hai người đang cùng nói cười, thấy Mỹ nó tỉnh ngủ hẳn.
- Chậm hơn bình thường năm phút! - Hắn nhìn đồng hồ rồi nghiêm giọng nhắc nó. Hiếm lắm nó mới có tinh thần tự giác không để hắn phải gọi.
- Nhanh hơn hôm qua rồi mà - Nó bĩu môi, rồi quay sang nhìn Mỹ - Cậu cũng chạy bộ sao?
- Ừ, thói quen ấy mà - Mỹ cười
- Vậy đi thôi! - Nó tươi cười rồi chạy xuống nhà xỏ dày.
Trời sớm không khí khá mát mẻ và trong lành. Khu biệt thự nhà hắn nằm xa đô thị ồn ào tấp nập. Con đường ở đây cũng khá vắng vẻ, những chú chim hót líu lo đang ẩn mình trong những tán cây hai bên đường. Con đường ở đây sẽ yên tĩnh và tẻ nhạt nếu không có sự xuất hiện của hai đứa nó, ngày nào cũng là hắn chạy trước rồi nó ríu rít theo sau. Làm bộ vậy thôi chứ lúc nào nó mệt hắn cũng biết ý giảm tốc chạy ngang bằng.
Thế nhưng hôm nay con đường không phải của riêng hai đứa nó nữa mà là ba người.
Được rèn luyện hàng ngày nên sức bền của nó cũng khá dẻo dai. Nếu không phải ngày thường hắn cố tình chạy nhanh thì giờ chắc nó cũng vừa chạy vừa thở hồng hộc rồi.
Nó mang dày xong trước nên cố tình chạy trước hắn một đoạn, Mỹ cũng chạy song song nó.
- Bên này không khí trong lành quá ha
- Cậu chỉ cần chạy một lần rồi tận hưởng là mê luôn á! - Nó vẫn giữ sự tươi cười hàng ngày.
- Ngày nào Mi cũng ra đây tập thể dục hả?
- Không hẳn đâu, cũng nhờ Khánh khùng khùng kia kiên trì đấy!
- Cuốc sống của hai người cũng thú vị chứ nhỉ?
- Ây dà thì cuộc sống nó cứ trôi qua như thế..
Nó chưa kịp nói hết câu thì hắn chạy từ đằng sau lên giật headphone của nó ra rồi chạy trước đeo vào tai mình.
- Này.. trả đây..
Nó hét lên rồi chạy đuổi theo hắn.
Mỹ cũng nhét headphone vào tai rồi chạy theo hắn.
Nó bị đau bụng nên không thể chạy nhanh, chẳng mấy chốc nó đã bị hắn và Mỹ bỏ lại sau. Cả hai cùng nói chuyện, ôn lại kỉ niệm xưa.
- Này hai người kia... - Nó thở dốc đứng lại ôm bụng rồi ngồi bệt xuống đường.
Hắn quay lại thấy nó đang khổ sở liền chạy một mạch lại phía nó.
- Em bị sao?
- Đau bụng.
Nó nhăn mặt nhìn hắn, nó mới "hết" cách đây có hai tuần chẳng lẽ.
- Lại nữa à? - Hắn nắm tình hình sức khỏe của nó trong lòng bàn tay.
- Đâu có. Chắc do tối qua ăn ốc.
- Ăn uống lung tung cho lắm vào.
- Mỹ đâu rồi?
Nói đoạn nó với hắn quay ra tìm Mỹ, cô đang ngồi dưới gốc cây gần đó, hơi thở có vẻ khó nhọc.
- Cậu không sao chứ? - Nó được hắn dìu lại chỗ Mỹ.
- Không ... Chắc bệnh cũ... tái phát...
- Bệnh tim sao? - Hắn sốt sắng.
Mỹ khó khăn gật đầu.
- Có cần đưa đi bệnh viện không? - Nó ôm bụng nhưng vẫn lo cho Mỹ.
- Không cần đâu mà... lâu lâu nó bị thôi... chút nữa là hết thôi...
- Không được. Phải đi bệnh viện - nó lôi điện thoại ra tính gọi xe thì Mỹ giữ lại.
- Tớ không sao... về nhà nghỉ chút là ổn... ở nhà có thuốc...
- Nhưng sao cậu về được giờ.
- Đỡ Mỹ lên vai anh.
Khánh ngồi quay lưng lại, nó đỡ Mỹ lên, hắn cõng cô trên lưng, nó cũng đi theo sau hai tay vẫn ôm lấy cái bụng đang đau thắt từng cơn.
Mỹ ôm cổ hắn, cảm giác có chút khác xưa, hắn đã không còn đủ ấm áp như trước kia nữa rồi. Và hắn cũng không còn của riêng cô nữa. Cảm xúc xưa thôi thúc Mỹ đưa ra câu hỏi mà cô đã cất dấu rất lâu:
- Khánh còn nhớ lời hứa khi xưa không?
Khựng lại một nhịp, hắn vẫn tiếp tục bước tiếp.
- Mỹ xin lỗi, Mỹ không nên hỏi câu này mới đúng.
- Không sao - hắn đã chuẩn bị tâm lí nhưng khi gặp câu hỏi này vẫn lúng túng thế này.
- Chuyện của chúng ta cũng chỉ còn là quá khứ. Cuộc sống của Khánh giờ cũng khác rồi. Có lẽ Khánh đã quên ... nhưng Mỹ... thì ...chưa bao giờ... - Một giọt nước mắt rơi xuống vai áo hắn, Mỹ ôm cổ hắn chặt hơn.
Tim hắn thắt lại, hắn đã từng yêu cô hết lòng, thương cô hết mình, từng muốn lục tung cả thế giới lên tìm cô. Nhưng giờ đã khác, hắn còn có nó bên cạnh, người mà trong tương lai sẽ làm vợ hắn. Giữa hai người con gái hắn đều yêu thương thật khó để xác định xem tình cảm dành cho ai nhiều hơn.
Cả hai đều im lặng suốt đoạn đường về nhà.
Còn nó ngồi thụp xuống bên đường, một tay ôm bụng một tay che miệng để không khóc thành tiếng. Điều nó lo sợ nhất, điều nó không muốn xảy đến nhất nhưng giờ lại đang xuất hiện trước mặt nó. Cô đã xuất hiện, cô sẽ lấy đi tất cả của nó?
Nó không dám nghĩ, không muốn nghĩ... nó để người con gái khác ôm người mình yêu, để bản thân bị bỏ lại bên đường, nó đâu phải kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc, nó đâu dành dật hạnh phúc của ai. Nhưng sao giờ nhìn nó giống kẻ thay thế giống y như người thảm hại nhất trong cuộc tình này.
Hắn đưa Mỹ về, uống thuốc và sức khỏe đã ổn định hắn mới thấy yên tâm. Nhưng hình như nó vẫn chưa về, nó bị đau bụng. Hắn bước ra cửa, không có dày của nó. Nó vẫn chưa về.
Hắn chạy thẳng ra ngoài mặc cho Mỹ trong nhà gọi với theo.
Nó đang thất thiểu đi gần về nhà, một tay vẫn ôm bụng.
- Hà Mi!
Hắn chạy lại phía nó, nó cúi mặt xuống, quẹt nhanh giọt nước mắt còn đọng lại.
- Em có sao không?
- Em ổn. Mỹ sao rồi?
- Còn đau bụng nhiều lắm sao?
Hắn đỡ lấy tay nó, nhưng nó lại giật tay về
- Không sao nữa rồi.
- Em sao vậy?
- Đã bảo là không sao rồi!
Nó gắt lên, hắn bỏ nó một mình để quan tâm người con gái khác ngay trước mặt làm sao nó có thể vui vẻ giả vờ như không có chuyện gì cho được. Nó muốn sống đúng với cảm xúc của bản thân. Nó chỉ muốn hét thẳng vào mặt hắn: "Đi mà lo cho cô ta đi, còn quay lại tìm tôi làm gì chứ?". Nhưng nó đâu có đủ can đảm hay chỉ vì danh phận của nó chưa đủ để ghen như vậy?
- Em đang ghen sao? - Hắn lúc nào cũng như thể đọc hết được suy nghĩ của nó.
- Ai thèm ghen chứ...
Nó bất lực lên tiếng phản bác. Ngay lập tức hắn ôm nó vào lòng.
- Đồ ngốc, anh yêu em. Em có thể đừng ghen vớ vẩn như vậy được không? Anh xin lỗi, là anh sai.
Nó khóc vì vui mừng hay vẫn còn ấm ức đây?
- Cái loại như anh cũng biết nói những lời thế này ư?
Cúng đúng thôi vì trước giờ có bao giờ hắn nói lời yêu thương nó đâu, nhưng tất cả đều thể hiện qua cái cách hắn quan tâm nó, cái cách hắn bảo vệ nó và những điều bất ngờ hắn dành cho nó.
Hắn thả nó ra
- Có ai là không biết. Nhưng mà lúc em ghen nhìn đáng yêu lắm.
- Còn trêu người ta nữa - Nó đánh vào ngực hắn.
- Được rồi tiểu thư. Vào nhà ăn sáng rồi đi học - hắn lau giọt nước mắt lăn dài trên má nó - Mà em còn đau bụng không?
- Do anh nói nó lại đau lại rồi.
- Cần anh bế vô nhà không? - hắn cười, nó đang nhăn mặt cũng mếu mà cười.
- Cảm ơn ý tốt, em tự đi được.
Nó tuy ôm bụng nhưng cố bước hiên ngang vào nhà.
.
Mỹ quay lưng lại, bước vào phòng. Tim cô vì đã quá đau nên chắc có lẽ được miễn dịch trước những cảnh tượng thế này.