Chương 44: Tha Thứ!

Nó đang nằm trên giường bệnh, bác sĩ đang gấp rút kiểm tra sức khỏe cho nó. Mọi sự quan tâm đều đổ dồn về đây. Thư vẫn khóc, nhỏ không biết nên làm gì bây giờ, nhỏ bỏ chạy, chạy về một phía vô định. Và đương nhiên là không ai quan tâm đến nhỏ.

Sau khi bác sĩ chắc chắn là nó chỉ bị áp lực về mặt tinh thần nhưng nó không ảnh hưởng quá lớn đến tình trạng sức khỏe thì mọi người mới có thể yên tâm được. Bảo lúc này mới cảm thấy sự vắng bóng Thư cậu dáo dác tìm xung quanh nhưng nhỏ đâu còn ở đây.

Bảo lo lắng, cậu chạy đi kiếm Thư, cậu hiểu nhỏ không làm điều dại dột nhưng cậu lo lắng đến tính mạng nhỏ có thể bị đe dọa bởi những người xung quanh. Chạy trên hành lang đôi mắt cậu không ngừng tìm kiếm, trong thâm tâm cậu lúc này mới kịp nhận thức được ai mới thực sự quan trọng. Chỉ vì một phút bồng bột mà cái giá phải trả là quá lớn.

Phút chốc cậu cảm nhận được sự quan trọng thực sự của Thư trong tim mình.

Cậu đi khắp bệnh viện, nhưng vẫn không thấy nhỏ. Cậu sợ ai đó có thể làm hại Thư vì trong những lúc thế này cô không còn biết nên làm gì cả cứ mặc cho người khác điều khiển mình.

Những giọt mồ hôi vẫn lặng lẽ trên trán cậu, và làm ướt đẫm cả lưng áo. Ánh nắng chói chang khiến đôi mắt cậu nhức mỏi, nhưng cậu vẫn không từ bỏ. Trời không phụ lòng người, cuối cùng cậu cũng thấy Thư đang ngồi một mình dưới bóng cây phía xa trung tâm.

Thư vẫn khóc, cô ghét chính bản thân mình, những cây cỏ gần đó bị Thư giật lên một cách thô bạo, những ngọn cỏ xanh mơn mởn vô tình trở thành đối tượng trút giận của cô. Hai tay cô nắm chặt đám cỏ cạnh chân mình, bờ môi cắn chặt để không khóc bật thành tiếng, nhưng không giấu nổi những cái nấc khe khẽ và hàng nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt.

Bỗng một bàn tay đặt lên vai cô, hơi ấm càng gần hơn. Thư quay mặt lại, vẫn khuôn mặt đó, vẫn ánh mắt đó, vẫn tình cảm đó, nhưng giờ đây Thư chỉ muốn quay trở lại kí ức để thay đổi những chuyện đã diễn ra.

Bảo nhìn vào đôi mắt đỏ hoe kia, cậu kéo Thư dựa vào người mình, vòng tay ôm lấy bờ vai đang rung lên theo từng tiếng nấc.

- Mọi chuyện ổn rồi, không sao đâu! – Vẫn chất giọng trầm ấm của Bảo khiến Thư thêm thấy tội lỗi. Cậu vẫn nhẹ nhàng ân cần như lúc trước, nó cảm thấy chút tội lỗi khi ở trong vòng tay Bảo như thế này.

Đôi mắt ngấn nước của Thư ngước lên nhìn Bảo, cô lí nhí nơi cổ họng:

- Anh … anh không giận em sao …?

Vẫn ánh mắt đôn hậu hàng ngày, Bảo cười:

- Tại sao anh lại phải giận em chứ?

- Em đã sai rồi! Sai rất nhiều! Tất cả lỗi lầm đều do em gây ra! Em không xứng … hoàn toàn không xứng đáng được tha thứ …

Thư quay mặt đi, đẩy Bảo ra tính bỏ chạy. Nhưng, Bảo đâu để nhỏ chạy đi lần nữa, cậu một lần kéo nhỏ vào lòng mình.

- Đúng là em đã sai, sai rất nhiều, nhưng em cứ chạy trốn cái sai này mãi thì liệu có được không? Em đã làm sai thì phải biết sửa sai chứ, mọi người sẵn sàng tha thứ nếu em dám đối mặt với sự thật, dám chịu trách nhiệm với những lỗi lầm đã gây ra. Ai cũng đáng nhận được sự khoan nhượng nếu có đủ chân thành!

- Nhưng em … - Thư cố tránh ánh mắt Bảo, Bảo nói đúng, bây giờ cô đang tìm cách lẩn trốn sự thật, cô sợ phải đối mặt với hiện thực đối mặt với những người bị cô làm tổn thương.

Bảo quay mặt Thư nhìn thẳng vào mắt mình:

- Không nhưng nhị gì hết, anh biết mọi chuyện quá khó để chấp nhận nhưng em vẫn phải đối diện thôi. Mạnh mẽ lên, anh biết em làm được mà!

Nụ cười ấm áp (làm tan nát bao trái tim) của Bảo tiếp cho Thư thêm bao niềm tin, cậu luôn là chỗ dựa vững chắc cho Thư mỗi khi cô cảm thấy lạc lõng.

Bảo đưa tay lên quẹt ngang giọt nước mắt còn đọng trên khuôn mặt nhỏ:

- Đừng khóc nữa, mắt mà sưng lên là mất xinh đấy!

Câu nói đùa của Bảo cũng không khiến Thư cười được, đôi mắt nhỏ cụp xuống:

- Bây giờ… em phải làm gì đây …

- Em hãy hành động theo lời trái tim, cảm thấy nên làm gì thì cứ làm đi trước khi mọi chuyện đi quá xa!

- Em xin lỗi … - Thư lí nhí nơi cổ họng rồi cô ngước lên nhìn Bảo – Em thực sự xin lỗi … Em sai rồi …

Bảo cười, lại nụ cười tỏa nắng:

- Người em cần xin lỗi không phải là anh.

Thư hiểu í của Bảo chứ, cô lại quay đi né tránh ánh mắt cậu:

- Nhưng liệu Mi có tha thứ cho em …

- Anh nghĩ Mi không nhỏ nhen như vậy đâu. Cô bé là người hòa đồng, rộng lượng, tính hơi trẻ con nên khó nà giận lâu được. Nhưng chỉ đối với những người có thực tâm thì sự tha thứ mới được cho đi!

Thư quay mặt đi, ngồi ngang cạnh Bảo, bầu không khí trở nên ảm đạm. Hai con người với hai dòng suy nghĩ khác nhau.

.

.

Tại phòng bệnh.

Nó vẫn đang ngủ, cơ thể có lẽ đã dần hồi phục sau những cú sốc. Mọi người cũng đã về hết, căn phòng còn mình nó và Q.Anh

- Mày tỉnh rồi à? Mày làm tao lo chết khϊếp đấy – Q.Anh buôn trang tiểu thuyết khi nghe tiếng nó ho nhẹ.

Nó cựa mình dậy, cảm thấy hơi rát ở cổ chắc thuốc tê đã hết tác dụng.

Nó đưa tay lên cái băng trắng trên cổ, những chuyện mới xảy ra lại làm cho nó lành lạnh sống lưng, mọi chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của nó, thực sự nó đã mất đi tình bạn này sao?

- Mày sao vậy? – Q.Anh thấy nó không nói gì hơi lo lắng – Đừng nói viết thương nhẹ vậy mà ảnh hưởng đến dây thanh quản của mày nha!

- Thư … với tao … có còn là bạn …?

- Mày! – Q.Anh ngạc nhiên hết mức, đối với những gì mà Thư đã gây ra nó không hề oán trách mà còn lo sợ là mình và Thư sẽ không thể hàn gắn lại tình bạn này. Q.Anh nói tiếp:

- Xem xem những gì nó làm với mày đi, làm ơn suy nghĩ cho mình trước đi con bạn ngốc ạ, mày là người bị hại đấy chứ không phải nó đâu.

- Nhưng cũng là tại tao mà Thư mới trở nên như vậy! – Nó nói cố.

- Tại mày lúc nào? Mày có làm gì sai chưa? Bảo yêu mày là tội do mày sao? Sao mày khờ quá vậy? – Q.Anh gắt lên.

- Nhưng … Chỉ là hiểu lầm thôi … tao …

- Tao không muốn mọi chuyện xảy ra chứ gì? – Q.Anh ngắt lời nó – Rồi thì tao không muốn mất đi một người bạn chứ gì? Mày cao thượng quá đấy!

Phải, nó rất cao thượng, nó chưa từng nghĩ cho bản thân trước mà lại nghĩ cho người khác, đề cao những gì họ nghĩ về mình. Nó luôn giữ hình tượng thế đấy.

- Sao không nói được nữa à? Hay tại tao nói đúng? – Q.Anh nhìn nó sau vài phút trầm tư.

- Tao không biết nên suy nghĩ như thế nào nữa đây! – Nó nén tiếng thở dài, nhanh chóng chuyển chủ đề – Mà mọi người đi đâu hết rồi?

- Khánh đi mua cháo cho mày cùng Tuấn, còn Minh thì bỏ đi từ lúc nãy rồi. Bảo sau khi bác sĩ đến thì đi đâu cũng không hay.

Nó không trả lời, quay mặt đi, nhưng vẫn không thôi suy nghĩ về Thư.

.

Lát sau Tuấn cùng Khánh đi vào phòng bệnh, Q.Anh không rời mắt khỏi trang tiểu thuyết:

- Về rồi à? Có mua đồ ăn chưa?

- Mua rồi! – Tuấn lãnh đạm đi về phía Q.Anh lúc này cô nàng mới gập trang tiểu thuyết lại, dụi dụi mắt nhìn Tuấn tìm kiếm thứ gì đó.

- Đồ ăn đâu?

- Chỉ mua cho Mi thôi, chúng mình sẽ ra ngoài ăn! – Tuấn nháy mắt ẩn í với Q.Anh.

- Khánh ăn rồi chứ nhề, vậy ở lại với Mi nha! Tụi này đi ăn trưa một lát rồi về! – Nụ cười nhanh hiểm trên môi Q.Anh đủ cho Khánh biết là cả hai đang cố tình tạo không gian riêng cho nó và hắn.

Hắn không nói gì, đặt cặp l*иg đựng cháo xuống bàn - nhún vai.

- Thế nhá! Tụi này đi đây! – Q.Anh khoác tay Tuấn kéo đi, như sợ ở lại sẽ phá hỏng khung cảnh lãng mạng của hai người kia.

Cánh cửa đóng lại, nó quay mặt lại phía hắn đang lấy cháo ra tô cho nó. Nhỏ đã tỉnh dậy lúc nãy, đúng hơn là nó chỉ vờ ngủ để suy nghĩ.

- Dậy rồi à? – Hắn không nhìn nó vẫn chú tâm vào công việc của mình.

Nó không trả lời mà hỏi ngược lại hắn:

- Đi hết rồi à?

- Ừ, dậy ăn cháo đi!

- Không ăn đâu!

Hắn quay sang nhìn nó với ánh mắt lạnh như thường ngày nhưng có chút quan tâm, lo lắng. Tô cháo hắn đã múc ra sẵn, hơi nóng bốc lên mang theo mùi thơm khó mà cưỡng lại.

- Ăn đi! Không ăn sao có sức? Cô còn đang là bệnh nhân đấy!

Hắn … đang quan tâm nó sao?

Nó tròn mắt nhìn hắn như không tin vào những lời hắn vừa thốt ra. Hắn nhận thấy mình nói hơi kì nên quay mặt đi, nhanh chóng trở về khuôn mặt lạnh.

- Tôi không ăn đâu! – Nó quay mặt đi, bỏ mặc câu nói vừa nãy của hắn.

- Đừng có bướng! – Hắn kéo cái bàn ăn phía đuôi giường sang, đặt tô cháo lên.

- Không ăn mà! – Nó kéo chăn lên che kín mặt.

- Đừng có như con nít vậy. Ngồi lên! – Hắn lạnh lùng ra lệnh.

- Không!!!

Hắn lắc đầu ngán ngẩm rồi đi lại kéo chăn ra, ném thẳng lên ghế sopha gần đó.

Nó nhăn mặt nhìn hắn, một hành động thật thô lỗ.

- Ngồi dậy! – Một lần nữa hắn ra lệnh cho nó.

Nó hằn học ngồi dậy, hắn kéo gối dọc lên cho nó dựa lưng vào.

- Giờ thì ăn được chưa? – Hắn kéo cái bàn lại trước mặt nó

- Tôi không đói thật mà!

- Không đói cũng phải ăn!

- Nhưng tôi không muốn ăn, cái cậu này kì ghê á!

Hắn trừng mắt lên, bình thường với ánh mắt này thì chắc chắn sẽ có một tá chuyện xảy ra với hắn rồi, nó hơi giật mình nhưng kiên quyết không ăn.

- Không ăn! – Nó nó rồi quay mặt đi.

Đúng là hết nói nổi mà, hắn bực nhưng không làm được gì (vì em nó đang bệnh mà).

Hắn cầm cái muỗng lên, múc một thìa cháo … đút cho nó ăn??? …

- Hà Mi!

Hắn gọi tên nó một cách khó chịu, nó quay mặt lại gắt lên:

- Đã nói là không… hmm…

Nó chưa kịp nói hết câu thì nhận ngay thìa cháo vào miệng từ tay hắn.

Và cứ như thế, hắn tìm cách đút cho nó ăn… cuối cùng tô cháo cũng hết!!!

.

.

.

Chiều

Nó đang nằm lướt new feel, còn hắn thì ngồi đọc báo mạng. Căn phòng tràn ngập mùi công nghệ thông tin, cả hai không ai nói với nhau câu nào.

Cạch

Cánh cửa mở ra, nó ngước lên nhìn, ngỡ là Q.Anh và Tuấn đến, toan chửi vì cái tội bỏ nó ở đây một mình (có Khánh nữa mà :3 )

- Ơ … Thư …

Thư bước vào sau Bảo, nó buông cái điện thoại xuống. Hắn không quan tâm lắm nhưng khi nghe nó gọi tên Thư thì liền bật dậy như cái lò xo.

- Hai người đến đây làm gì? – Hắn.

- Thăm Mi thôi! – Bảo lên tiếng giải thích khi thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn – Cậu yên tâm, Thư sẽ không làm hại Mi nữa đâu. Cô ấy đến đây là để xin lỗi…

Nó vẫn nhìn Thư với ánh mắt lạ lẫm có chút lo sợ. Bảo lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt:

- Em đỡ rồi chứ?

Lúc này nó mới giật mình thu cái nhìn về, quay sang phía Bảo:

- À dạ đỡ hơn chút rồi ạ!

Thư tiến lại giường nó. Nó ngồi dậy, ánh mắt không giấu nổi sự lo sợ.

- Mi! Tớ xin lỗi! – Thư nắm tay nó, nó có hơi giật mình thụt tay về - Tớ rất hối hận, thực sự tớ đã sai, sai rất nhiều. Tớ không hi vọng cậu sẽ hoàn toàn tha thứ, nhưng tớ mong cậu bỏ qua lỗi lầm lần này cho tớ …

Thư không kìm nổi cảm xúc đang dâng trào trong người mình, giọt nước mắt đã tràn khóe mi, theo sau đó là dòng cảm xúc ân hạn, hối lỗi, Thư không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa rồi.

- Tớ thực sự xin lỗi … Là do tớ … là do tớ bùng bột, suy nghĩ thiếu chín chắn … tớ ân hận lắm … tớ …

Nó cầm lấy bàn tay đang run lên của Thư, ánh mắt cảm thông:

- Lí do sao cậu lại làm những chuyện đó với tớ?

- Là do … là do … - Thư ngập ngừng, ánh mắt ướt lệ nhìn nó – Là do tớ yêu anh Bảo …

- Và nghĩ là tớ cướp anh Bảo của cậu? – Nó nhỏ nhẹ cắt ngang lời của Thư.

Không ai là quá bất ngờ khi biết sự thật, tất cả hầu như đã biết lí do rồi.

- Tớ …

Ánh mắt Thư cụp xuống, nó vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Thư

- Cậu không cần nói nữa đâu. Lỗi lầm đều là từ tớ mà ra. Là tớ đã phá hỏng hạnh phúc của hai người, là tớ không biết, người xin lỗi phải là tớ mới đúng!

- Ơ … - Thư nhìn nó với ánh mắt kinh ngạc – Cậu … không phải tại cậu đâu … là do tớ không suy nghĩ chín chắn thôi, cậu không có lỗi gì cả!

- Nhưng nguyên nhân là từ tớ mà ra! Không thể hoàn toàn trách cậu được.

- Vậy là cậu tha thứ cho tớ?

Nó cười, gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời.

- Tớ thực sự cảm ơn sự tha thứ của cậu, tớ còn nghĩ sẽ không bao giờ…

- Chúng ta là bạn mà! – Nó lại ngắt lời Thư vì không muốn nghe cô nói tiếp.

Thư ôm chầm lấy nó, hai người vẫn là bạn, có lẽ không thân như trước được nhưng vẫn sẽ lâu bền. Nhưng có thể đây là một bước ngoặt khiến hai đứa càng thân hơn!

Sự tha thứ không bao giờ là dư thừa đối với người chân thành đúng không?