Chương 31: Thay đổi

Chap 31: Thay đổi

Những tiếng hót của các chú chim chào đón bình minh cùng những tia nắng sớm theo nhau vào phòng nó qua khe cửa sổ.

Đứng trước gương nó thấy mình tệ quá mức. Hai mí mắt thì sưng lên, con ngươi đỏ hết, bờ môi khô khốc, khuôn mặt phờ phạc đi đôi chút. Mẹ nó mà nhìn thấy nó lúc này thì chắc bà ngất mất, từ bé đến lớn nó toàn được nuông chiều, chăm sóc vậy mà nhìn nó bây giờ tàn tạ hết mức.

Thay bộ đồ đi học quen thuộc nó lững thững xuống nhà.

Nhỏ Chi đang líu lo với anh mình trên bàn ăn mà không hề hay biết những biểu hiện đó là giả tạo chỉ để che dấu đi chút gì đó khó nói.

Cô Phương thấy nó không ăn sáng mà đã xỏ giày đi học, lên tiếng hỏi:

- Cháu không ăn sáng à?

- Dạ không! Cháu có hẹn với bạn rồi!

Nó nói mà không quay mặt lại, xỏ giày xong đi luôn.

Cô Phương nén tiếng thở dài, dù chưa tiếp xúc với nhau lâu nhưng cô cũng phần nào hiểu con người nó.

Lôi điện thoại ra gọi cho Q.Anh nhưng lại thuê bao, nó một mình lang thang trên con đường tấp nập người qua lại.

Đang đợi taxi thì có một dáng người quen quen tiến lại phía nó. Là Minh.

Nó bất giác cười khi ít ra còn cậu là bạn.

- Sao quý cô lại đứng một mình ở phố đông người thế này? – Minh ghẹo.

Nó bật cười, nửa đùa nửa thật nói:

- Bị bỏ rơi

- Ô! Ai mà dám bỏ quý cô ở ngoài đường ntn?

Nó và Minh cười vui vẻ.

- Thôi không đùa nữa, Mi ăn sáng chưa?

Nó không trả lời mà chỉ lắc đầu.

- Đi với Minh luôn.

- Không cho cũng bám :v

Nó lên xe.

- Thôi không cho đi ké nữa! – Minh trêu

- Không cho cũng đi.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Minh quay lại hỏi nó:

- Mi biết quán nào ăn được không?

- Quán nào mà chả ăn được.

Minh lừ lừ nhìn nó.

Cô liền cười thay đổi bầu không khí.

- Mà đi ăn chỗ nào ngon Mi? – Minh.

Nó vô thức chỉ đến quán Ý mà hắn đã đưa nó đi ăn (chap 18 á)

đứng trước cửa quán mà cô thần người ra, nó bắt gặp cảnh 1nam 1nữ đang đùn đẩy nhau tờ thực đơn, kí ức trong nó trở về.

- Mi, Mi, Mi!

Minh lay tay nó, gọi đến lần thứ ba nó mới chịu tỉnh.

- Ơ ...

- Mi bị sao vậy? Gọi không nghe.

- À ... ờ ...

- Vào thôi.

Nó lững thững theo Minh vô.

- Mi gọi món đi!

Nó nhận tờ menu từ tay Minh, chỉ đại vài món cho phục vụ mang ra.

- Mi có chuyện gì buồn sao? - Minh hỏi đường đột làm nó hơi giật mình.

- Ơ ... sao lại buồn?

- Còn chối nữa, hai mắt sưng hết cả lên rồi kìa – Minh ghé sát mặt nó làm cô nàng đỏ cả mặt.

- Không có đâu mà. Thôi ăn đi!

- Ai khiến Mi phải khóc để Minh đi xử cho.

- Khùng quá! Ai mà làm Mi khóc được chứ. Muốn đi học muộn à? Ăn lẹ.

- Ờ ngu gì không ăn! – Cậu cười nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó man mác buồn. Cậu luôn muốn mình là người ở bên, quan tâm, chăm sóc và lo lắng cho nó. Cậu buồn khi thấy nó giấu cậu nhiều điều.

Sau khi thanh toán tiền Minh lại cùng nó đến trường. Nhưng đi được nửa đường thì nó đòi xuống.

- Minh cứ đi trước đi, tí Mi đến trường sau.

- Mi đi đâu vậy? – Minh lo lắng nhìn nó.

- Hì … ra đây chút í mà. Minh cứ đi học trước đi.

- Nhìn Mi nghi nghi à nha!

- Không có gì đâu mà.

- Vậy Minh đi trước nha!

- Ừ bye.

Đợi Minh đi nó bắt Taxi đến cánh đồng hoa Thạch Thảo.

Nó vứt cặp sang một bên rồi ngồi bệt xuống bãy cỏ xanh rì. Chắc chỉ có nơi đây mới mang lại cho nó cảm giác yên bình trong cái vùng thành phố ồn ào tấp nập này.

Ngắm nhìn những bông hoa nó khẽ cười, nhắm mắt cảm nhận sự yên bình nơi đây.

Hai giọt nước mặt lại tràn ra khóe mi, đọng lại làm đôi mắt nó long lanh, hai bờ mi ướt nhòe.

- Ra đây đi! – Nó nói mà không quay lại phía sau.

Từ sau bụi cây Minh thập thò bước ra. Khuôn mặt buồn thiu:

- Vậy mà cũng bị Mi biết!

- Sao đi theo Mi?

- Tại Minh thấy lo cho Mi! – Minh ngồi xuống cạnh nó

- Hì … Mi đâu còn là trẻ con!

Khoảng lặng ập tới, Minh để í thấy những giọt lệ sầu của nó và cả đôi mắt ssang sưng kia.

- Mi khóc hả?

- Không! – Nó hơi ngạc nhiên với câu hỏi của Minh.

- Mi hơi khác.

Câu nói thản nhiên của Minh lại một lần nữa khiến nó bất ngờ.

- Khác?

- Ừ! Từ lúc về VN Minh thấy Mi thay đổi nhiều lắm!

- Thay đổi? – Nó cười nhạt – Minh để Mi ở một mình chút được không?

Minh quay sang nhìn nó, cậu thật sự cảm thấy chạnh lòng vì sự cứng đầu ích kỉ của nó. Cậu luôn muốn mình là nơi nhỏ gửi gắm tâm sự, kể chuyện vui buồn,… đơn giản vì cậu thích nó? Hay là đã yêu nó?

Cho dù không muốn nhưng Minh cũng đứng dậy:

- Vậy Minh đến trường trước nhá. Mi nhớ đến trước khi vô lớp đó.

- Biết rồi mà! – Nó cố cười.

Minh đi trong bao nhiêu tiếc nuối để lại nó một mình với miên man suy nghĩ.

.Tại căng-tin trường Z

- Sao giờ này mà con Mi còn chưa đến nhề? – Q.Anh nhìn đồng hồ.

- Tớ thắc mắc nãy giờ, bình thường đến sớm lắm mà – Thư chêm vào.

- Chắc lại lại đi spa, ngủ dậy muộn, chắm sóc sắc đẹp hày gì đó.

Tuấn vừa dứt lời thì bị Q.Anh vỗ một phát vào lưng.

- Nó mà spa với lại chăm sóc sắc đẹp cái nỗi gì hả?

- Ăn nói tầm bậy – Thư đấm thêm cho phát.

Minh im lặng nãy giờ mới lên tiếng:

- Chắc chút nữa Mi đến thôi, làm gì mà căng.

- Nhưng còn 5’ nữa là vào lớp rồi còn gì nữa – Thư.

- Bình thường nó đâu có đi muộn đến như vậy – Q.Anh

- Gọi cho nó – Tuấn

- Đúng rồi ha! Ý kiến hay! – Q.Anh vỗ một phát nữa vào vai Tuấn.

- Nói đúng cũng bị đánh nữa hả trời?

[Calling to Mun…]

[Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được …]

- Lại thuê bao – Q.Anh nhăn nhó.

- Mi bữa nay bị sao vậy? – Thư hơi lo lắng.

- Tớ cũng thấy lo cho nó đây. Để gọi về nhà thử coi.

Đầu dây bên kia nhỏ Chi bắt máy

[A lô]

Chi à! Chị Mi đi học chưa?

[Lâu rồi]

Ơ…

[Bả nói là có hẹn nên đi từ sớm đâu có ăn sáng ở nhà]

Ờ chị cảm ơn nha

Tút … tút …

- Hờ hờ … vui ha – Thư cười nhạt nhẽo.

Còn Q.Anh thì đã bắt đầu lo lắng thật sự.

- Tí Mi đến mà đừng lo – Minh vẫn rất ư là điềm tĩnh.

- Bộ ông biết Mi ở đâu à? -Thư

- …

- Nói lẹ coi! – Q.Anh

- Ở cái chỗ đầy hoa Thạch Thảo í – Minh

- Đề tui đi tìm nó – Q.Anh đứng lên đang tính đi thì Tuấn gọi lại

- Bà tính đi bộ à?

- Ờ nhờ. Ai có xe cho mượn phát nào.

- Tui sáng đi taxi – Thư.

- Tôi đi ô tô riêng – Minh

- Lấy cái ẹc màu vàng ở trong nhà xe mà đi, của tui á – Tuấn

- Con lạy bố bố biết bao nhiêu cái ẹc vàng không vậy? – Q.Anh nhăn mặt.

- Cái của tui khác nhất cứ tìm là thấy.

- Xì

Q.Anh chạy đến nhà xe tìm cái ẹc vàng đặc biệt.

- Đúng là đặc biệt thật – Q.Anh tặc lưỡi – Độ bá đạo

Thấy thì thấy rồi nhưng giờ lấy ra mới khó, nhỏ đang loay hoay không biết lấy xe re ntn thì Tuấn đến.

- Lấy được chưa cô nương?

- Sắp rồi! – Q.Anh nhìn Tuấn cười đểu vậy là cu cậu lại đi vô dắt xe ra cho nhỏ.

Q.Anh cười rồi nổ máy kéo ga và phóng…….

Tuấn chưa kịp chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp của nụ cười đã ngả nghiêng với kiểu nó đi xe.

.Tại cánh đồng hoa Thạch Thảo.

Nó vẫn ngồi đó, hai tay ôm gối đầu gục xuống.

- Mày làm cái trò gì ở đây vậy hả? – Q.Anh hét làm nó giật mình

- Mày đến đây làm gì?

- Tìm mày!

- Tìm tao làm gì? – Nó nhìn về phía những bông hoa Thạch Thảo.

- Mày lại khóc à?

- …

- Đứng dậy!

- … - nó ngước lên nhìn nhỏ bạn rồi cũng quay lại hướng nhìn cũ.

- Tao nói mày đứng dậy. Đi học!

- Mày đi trước đi. Tí tao đến.

- Vào lớp rồi đó mày biết không? – Q.Anh cáu.

- …

- Mày dạo này sao vậy? Chỉ vì một thằng con trai mà khiến mày thay đổi 180 độ vậy sao?

-…

- Con người thật của mày đâu rồi. Hà Mi mà tao quen không phải là một đứa lúc nào mặt cũng u sầu, cười thì gượng gạo, giả tạo. Leblank mà tao biết không yếu đuối đến mức này, nó là một cô gái mạnh mẽ đối mặt với mọi chuyện. Con bạn thân của tao chỉ biết khiến lũ con trai đau khổ chứa chưa bao giờ chịu khuất phục bởi một câu nói không rõ ràng như vậy! – Q.Anh tuôn một tràng khiến nó hơi dao động.

- Mày…

- Giờ thì đứng lên đi học, trở lại với con người thực của mày. Lẹ.

Cuối cùng thì nó cũng cười nhưng không còn gượng gạo hay giả tạo nữa.

- Tao đúng là ngốc mà.

- Quá ngốc! Khánh đã nói là không yêu mày chưa? Mày có tỏ tình với hắn chưa?

- Ừm … chưa …- Nó nới nhỏ.

- Vậy mà hoang tưởng. Con ngốc.

- Hì …

- Giờ thì đi học được chưa?

- Nhưng vào lớp rồi mà!

- Biết vậy mà còn phải đứng đây để gọi mày đó.

Cả hai cùng cười rồi lên xe phóng đến trường.

.Tại trường Z

- Bác cho chúng chau vô đi mà, chúng cháu hứa là sẽ không có lần sau đâu. – Q.Anh cố nài nỉ.

- Một lần này thôi mà bác – nó cũng sử dụng hết tài ăn nói, hát hết cả nước bọt mà bác bảo vệ vẫn nhất quyết không cho vô.

Thình lình hắn xuất hiện làm cả 3 người giật mình (thật ra là hắn đến mà chả ai để í)

- Bác cho hai người họ vô đi.

- Nhưng quy tắc … - Bác bảo vệ chưa kịp nói hết câu thì hắn đã chặn họng:

- Họ đi lấy vở giúp tôi.

Bắt được thóp nó liền lôi cuốn vở (của mình) ra, giọng chân thật, mắt cún con:

- Dạ đúng rồi đó, đây nè bác. – Nó quay lại chỗ hắn – Chỉ tại cậu mà giờ tôi phải đứng ngoài đó từ sau không lấy vở giúp nữa.

- Nhưng … - Bác bảo về cuối cùng cũng chịu thua cái lí lẽ cùn đó và mở cửa cho 2 đứa nó vào.

Nó và Q.Anh tươi cười dắt xe vô cổng.

- Buồn cười chết mất! – Nó và Q.Anh cứ cười suốt.

- Cảm ơn cậu nha, tí quên – nó cười với hắn.



Hơ ngỡ ngàng nhưng hắn cũng im lặng không nói gì.