Hai mắt nó nhắm nghiền lại, mồ hôi đã thấm ướt lưng áo, chân có cảm giác tê. Lưỡi dao đã được cắm xuống, nhưng sao nó không thấy đau? Tại sao vậy? Hay là lên Thiên đường rồi nên mới không có cảm giác? Không! Nó vẫn còn sống!
Nó vui mừng mở mắt ra nhưng hình ảnh đầu tiên nó nhìn thấy là … khuôn mặt vô cảm của hắn. Nhìn hắn lúc này nó không thấy đáng ghét nữa mà thấy dễ thương cực! Nó cười sung sướиɠ trong lòng. Mà quên mất là tay hắn đã lãnh trọn nhát dao. Nó như sực tỉnh sau cơn ác mộng, gọi tên hắn trong vô thức:
- Kh … Khánh …
Một giọt nước mắt hạnh phúc tràn khóe mi “Cuối cùng cậu cũng đến!”
Hắn vẫn nhìn nó với ánh mắt sắc lạnh hàng ngày, nhưng giờ nó không thấy khó ưa hay đáng sợ nữa. Thật sự nó rất vui.
Sau khi chắc chắn nó còn “sống” và “nguyên vẹn” thì hắn mới quay qua mấy tên kia.
Bọn chúng thì thấy khó chịu vì sự xuất hiện của hắn. Tên cđ hất hàm nhìn hắn:
- Oanh liệt nhỉ, anh hùng cứu mĩ nhân sao? Cút!
- Hừ …
Hắn không trả lời chỉ cười nửa miệng nhìn mà rùng mình kèm theo ánh mắt sát thủ.
- Chú mày hơi liều rồi đấy! Thôi thì để cho hai đứa mày chết cho có đôi có cặp vậy! – Tên cđ khinh bỉ nói và hất tay ra lệnh cho lũ đàn em xông lên.
Hắn không nói mà chỉ hành động. Chỉ sau 3’ với võ công “thâm hậu” của mình thì cả lũ đã nằm la liệt dưới đất.
Sau khi cho tên cuối cùng mật phát đá chí mạng thì hắn mới quay lại chỗ nó. Nhưng …
- Khánh … cứu tôi …
Giọng nó run rẩy đầy sợ hãi vì bị tên cđ nhanh chóng kè con dao vào cổ.
- Bỏ Mi ra – hắn vẫn không nao núng, phóng ánh mắt sắc lạnh, giận dữ về phía tên cđ.
- Mày mà lại đây nó sẽ chết!
- …
Tên cđ dí sát dao vào cổ nó hơn. Lưỡi dao đã chạm vào da thịt, nó nhắm nghiền mắt lại, môi dưới cắn chặt cố ngăn những giọt nước mắt yếu đuối nhưng không thể. Nó đành ngậm ngùi chấp nhận số phận.
Hắn vẫn tiến lại gần nó không chút sợ hãi, ngược lại người sợ hãi lại là tên cđ. Kẻ đó dí lưỡi dao vào sát hơn. Máu đã theo lưỡi dao ra ngoài thấm vào áo tráng nó một mùi máu tanh và màu đỏ chết chóc.
Hắn dừng bước, vẫn hết sức bình tĩnh (nhưng thật ra lại rất sợ, sợ nó như Miu, mẹ hắn đã rời xa hắn) tên cầm đầu cũng bớt sợ hãi lên tiếng:
- Mày là ai mà dám xen vô chuyện của tụi tao?
- Ai mày không cần biết, nếu muốn biết thì xuống mà hỏi Diêm Vương!
Dứt lời hắn rút súng ra và …
Đoàng.
Sau khi một chất dịch lỏng chảy xuống là cả người tên cđ ngã xuống. Viên đạn từ cái súng trên tay hắn bay thẳng vào đầu kẻ đó, xuyên qua đại não chết ngay lập tức.
Mở mắt ra thấy mình còn sống nó chạy lại ôm chầm lấy hắn, những giọt nước mắt hạnh phúc một lần nữa trào khóe mi rơi xuống lưng áo hắn.
Nhưng khi nhớ lại tiếng súng nó giật mình bỏ hắn ra nhìn ngỡ ngàng.
Cảm xúc của nó bây giờ rất hỗn độn vui có, hạnh phúc có, bàng hoàng có và còn có chút sợ hãi.
Hắn không ngạc nhiên mấy với những hành động của nó, quay lại nắm cổ một tên còn “sống sót” lên:
- Ai là chủ mưu? – Hắn gằn từng chữ làm cho tên đó run lẩy bẩy.
- Dạ … dạ … dạ … - kẻ đó nửa muốn nói nửa không muốn nói.
- Ai? – Hắn gắt lên trong khi đã thừa biết kẻ gây ra chuyện này
- Dạ .. Chị … Tr… Trang … - cuối cùng tên đó cũng cố nặn ra từng chữ trong nỗi sợ hãi với mong muốn được sống sót.
Hắn nở một nụ cười bán nguyệt:
- Về nói với cô ta cứ cần thận đấy!
Nói xong hắn vứt kẻ đó cái đánh “phịch” xuống đất, rồi quay qua nó:
- Đi về!
Nhưng nó vẫn không có phản ứng gì hắn đành đến kéo nó ra môtô.
- Cậu … cậu … biết dùng súng…
Hắn nhún vai thay cho câu trả lời
- Cậu … cậu … mới … 17 …t …
- Vậy bây giờ cô có đi không? Hay là ở đây lắm điều? – Hắn tỏ vẻ bực bội.
Nó lặng im sau tiếng nói lạnh lùng man rợn của hắn.
Lúc này nó mới nhận thấy trên tay hắn có một vết thương khá sâu, máu đã thấm ướt cả một phần tay áo. Chắc hẳn là vì lúc bãy đỡ cho nó một nhát dao.
Mặt nó tái lại vì lo lắng:
- Tay … tay … cậu …
- Lẹ đi!
Nó không nói thêm gì vội leo lên xe vì lo cho vết thương nếu để lâu sẽ nhiễm trùng.
Lúc này nó đang cẩm thấy sợ. Sợ hắ? Con người thật của hắn? Cũng có thể là vết thương trên tay hắn! Tất cả! Tất cả đều làm nó sợ!