Chương 4
Nữ tử vốn đang ngủ say không biết từ khi nào đã tỉnh lại. Nàng mở đôi mắt to còn đang nhập nhèm buồn ngủ, lấy tay nâng người dậy, có chút kích động đánh giá bốn phía, làm như không biết chính mình vì sao lại ở nơi này.
Khi tầm mắt hai người gặp nhau, Đồ Mi thấy sắc mặt nàng ta hơi hơi trắng bệch.
Hai người đều chỉ nhìn mà không nói gì, trong phòng nhất thời yên tĩnh.
Yên lặng được một lúc, Đồ Mi mới chú ý tới một việc.
Nàng kia không có bóng.
Ánh lửa chiếu vào người nàng ta nhưng trên sang lại không có cái bóng nào được chiếu ra.
Đúng lúc này, nàng kia có chút chần chờ mở miệng.
“Thật ngại, ta dường như ngủ mơ, xin hỏi, đây là làm sao?”
Đồ Mi cầm thư từ trong tay, lại để vào chỗ cũ, suy nghĩ đến việc có nên để ý đến cô hồn không biết từ đâu đến này hay không.
Từ lúc còn nhỏ nàng từng nghe tộc trưởng đã già trong tộc nói qua về tổ linh của gia tộc nhà nàng. Nàng là vu nhi, sớm muộn cũng sẽ có cơ hội gặp tổ linh, nhưng từ nhỏ nàng cũng chưa từng thấy cho đến tận bây giờ.
Nữ tử này quần áo kỳ lạ, thấy thế nào cũng không giống người xưa, càng không giống tổ tiên của Đao gia.
Đồ Mi giương mắt, nhìn nàng.
Nữ tử trước mắt mang một chút mê hoặc và khốn quẫn cùng một chút hoảng hốt trên khuôn mặt.
Không biết tại sao, nàng ta làm cho nàng nhớ tới nhiều năm trước chính mình cũng bị bắt rời xa nơi chôn rau cắt rốn.
Cho nên, Đồ Mi mở miệng, giải đáp nghi hoặc của nàng ta.
“Nơi này là nước Sở.”
“Sở?” Nàng vẻ mặt ngốc.
“Sở, ở phía Nam sông Hoài.”
Đồ Mi mở miệng nhắc nhở nàng, nhưng này nữ tử vẫn giữ vẻ mặt mờ mịt như cũ, giống như hoàn toàn không biết nàng nói cái gì.
Nhìn vẻ mê mang của nữ tử kia, nàng nhịn không được mở miệng nói: “Quên đi, điều này cũng chẳng quan trọng lắm.”
“Làm sao có thể không trọng yếu.” Nữ tử trừng mắt nhìn nàng, sắc mặt tái nhợt nói: “Với ta mà nói thì chuyện này rất quan trọng a.”
Đồ Mi hỏi nàng ta: “Ngươi có nhớ rõ tên mình là gì không?” Nữ tử sửng sốt, trong một cái chớp mắt nàng đã nghĩ người này có khi tên mình là gì cũng quên rồi, sau đó lại nghe nàng ta há mồm ra nói.
“Miểu Miểu.” Nàng xoa khuôn mặt mệt mỏi, thở dài, lặp lại :“Ta gọi là Hoa Miểu Miểu.”
Toàn bộ chuyện này thực sự quỷ dị.
Vừa nói tên mình ra, trong lúc đó Miểu Miểu nghĩ có thể chính mình ngủ mơ, nhưng những thứ trước mắt lại vô cùng chân thật.
Cái đèn có hình dạng và cấu tạo từ xưa, bàn gỗ thô dày, sàn gỗ rắn chắc mà lại trơn nhẵn, cột nhà thô to, cửa sổ được chạm khắc tỉ mỉ, hàng chồng sách thẻ tre được chất đống cạnh tường, tất cả những chuyện này thật sự đều chân thật.
Thậm chí ngay cả nữ tử trước mắt cũng đều không giống như mộng.
Nàng bị mộng du sao?
Có lẽ nàng không cẩn thận xông vào chỗ người ta đang đóng phim.
Nàng hoang mang lại nhìn về bốn phía, nhưng tìm không thấy máy chụp ảnh, trong phim trường không phải sẽ có rất nhiều dây dợ, nhiều đèn, giá đỡ và những thứ thượng vàng hạ cám khác sao?
Bởi vì nàng chuyên xử lý những việc vặt vãnh nên cũng từng đến phim trường vài lần.
Trừ bỏ cảnh tượng trước màn ảnh thì phim trường cũng không có như mộng ảo, nơi đó cũng không chân thật được như chỗ này.
Bất an dâng lên trong lòng nàng.
Sau đó, nữ tử mặc váy dài cổ đại trước mắt nàng đứng lên, tư thái tao nhã tiêu sái đến bên người nàng, ngồi xuống.
Trước khi nàng ta ngồi xuống thậm chí còn không quên đem làn váy thoáng khẽ kéo chỉnh, nhẹ tay phất ra khiến cho vạt váy dài tung lên theo một đường cong giống cánh bướm hạ xuống mặt đất một cách hoàn hảo. Toàn bộ động tác của nữ tử này đều thập phần thong dong mà tự nhiên, nhìn tốt lắm, giống như đã có thói quen làm điều đó hàng trăm ngàn lần chứ không phải vì đóng phim mới luyện ra.
“Miểu Miểu, xin chào.” Nữ tử nhìn nàng, mềm giọng mở miệng nói.
“Ách, xin chào.” Nàng kích động điều chỉnh tư thế loạn thất bát tao của mình, không tự chủ được, cũng ngồi xuống, có điều quá trình cũng không được tao nhã như nàng kia.
“Ta là Đồ Mi.”
Giọng nói của nữ tử này thật dễ nghe, khuôn mặt của nàng tú lệ, nhưng lại không có nhiều biểu tình.
“Đồ Mi?” Nàng ngây ngốc lặp lại.
“Tên của ta.” Đồ Mi nhìn nàng, “là Đồ Mi.”
“Nha.” Nữ nhân trước mắt làm cho người ta cảm thấy một loại trầm tĩnh kỳ quái, “ok, ta đã biết.”
“Miểu Miểu, ta phải nói cho ngươi biết một sự kiện.” Đồ Mi nói.
“Chuyện gì?”
“Chỉ sợ, giờ này khắc này, ngươi đã vong rồi.”
Nàng trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, sau đó nâng tay lên, lấy lòng bàn tay đưa ra trước mặt nữ tử không có chút biểu tình gì kia.
“Đợi chút.” Miểu Miểu nhíu mày, nhẹ hỏi: “Vong theo lời ngươi với vong theo ta hiểu là cùng một nghĩa sao?”
“Ý theo ngươi hiểu là gì?” Đồ Mi hỏi.
“Chính là ta đã tẻo.” Nàng ngắn gọn nói.
“Tẻo?” Mỹ nhân băng sơn cổ trang hơi nhíu mày.
“Đã chết.” Miểu Miểu phun ra hai chữ.
Mỹ nhân nhìn nàng, vẻ mặt hờ hững khẽ mở môi đỏ mọng, “Chính là ý đó.”
Cho nên, hóa ra nàng vẫn đem bản thân mình đến chỗ chết ư?
Đáng giận!
“Nếu ta đã chết, ngươi vì sao lại nhìn thấy ta?”
“Có lẽ, bởi vì ta là vu nhi.”
“Vu nhi là cái gì? Vu nữ sao? Ngươi am hiểu vu thuật hả?”
“Vu nhi là người phụ trách tế tổ, ta cũng không am hiểu vu thuật.”
“Thế vì sao ta lại chạy đến chỗ này?”
“Không biết.”
Sau khi báo cho nàng biết nàng đã chết, cái nữ nhân kia lại đi tới bên bàn, bắt đầu thu thập sách thẻ tre để ở trên bàn.
Lúc Miểu Miểu từ trong khϊếp sợ phục hồi lại tinh thần lại tiếp tục truy hỏi nàng ta vài vấn đề nữa, nàng ta vừa trả lời vừa không dừng tay làm việc nọ việc kia.
Nàng ta cột xong đám sách thẻ tre, đem rửa bút, cất nghiên mực, châm đèn l*иg rồi lại tắt đèn trên bàn sau đó cầm theo đèn l*иg đi ra ngoài.
“Ngươi không phải vu nhi sao?” Miểu Miểu vội vàng đuổi kịp nàng ta, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Vu nhi chính là người phụ trách tế bái tông tổ chứ không phải người hiểu hết mọi chuyện.” Đồ Mi mang theo đèn l*иg, chậm rãi xuyên qua đình viện, trở lại phòng mình.
“Huống hồ, ngươi cũng không phải là tổ tiên của Đồ Mi.”
“Ngươi làm sao mà biết ta không phải?” Miểu Miểu mở miệng.
“Ngươi mặc áo quần lố lăng, không phải người nước Sở, cũng không giống người Tề, lại càng không giống người xưa.”
“Nói không chừng tổ tiên nhà ngươi còn có dị nhân a.”
Đồ Mi dừng bước chân ở trước cửa phòng, quay đầu nhìn nàng, hỏi: “Như vậy, ngươi là tổ tiên của ta sao?”
“Hả?” Miểu Miểu sửng sốt một chút.
“Tổ tiên của ta.” Đồ Mi mở miệng nhắc nhở.
Nàng trừng mắt nhìn, có chút ngậm miệng, sau đó thành thật trả lời, “Không phải.”
“Ngươi nếu không phải là tổ tiên của ta thì ta sẽ không quản.” Đồ Mi nhìn nàng, thản nhiên nói: “Đêm đã khuya, ta phải đi nghỉ, chỗ này không phải nơi mà ngươi nên ở, ngươi từ chỗ nào đến thì liền trở về đó đi.”
Nói xong, Đồ Mi đẩy cửa phòng rồi đi vào trong.
Đó rõ ràng là lệnh đuổi khách, nàng hẳn là nên thức thời một chút.
Chính là……
Miểu Miểu xoay người, nhìn đình viện xa lạ lúc nửa đêm tối như mực, trong lòng có chút mờ mịt.
Nàng nên đi đâu đây?
Trước kia nàng từng nghe nói người chết sẽ được một đạo ánh sáng dẫn đường hoặc sẽ có một cái hỗ lớn đem nàng quăng đến địa ngục chứ.
Nhưng cái tình huống hiện tại là như thế nào?
Minh Nguyệt ẩn hiện trong mây.
Nàng nhìn ánh trăng như dát bạc kia, tim đập mạnh và loạn nhịp, thật lâu.
Khi mặt trăng lặn hẳn vào trong đám mây thì xung quanh lại tối như mực.
Đồ Mi thắp một ngọn đèn, cất đèn l*иg đi, đi tới phòng tắm thì thấy nàng kia vẫn vẫn đứng tại chỗ, khuôn mặt tái nhợt, mờ mịt không biết đi nơi nào.
Vốn tưởng rằng sau khi nói tình huống cho nàng ta thì nữ tử này có thể trở về chỗ của mình nhưng nàng ta hiển nhiên vẫn không biết phải đi con đường nào. Điều này cũng không khiến nàng quá kinh ngạc vì khi nữ nhân kia biết được mình đã chết cũng không có quá nhiều phản ứng, không khóc nháo, cũng không căm giận bất bình mắng.
Là nàng ta không biết đường về nhà? Hay là……
Nhà quá xa?
Bởi vì quá xa, mặc dù đã thành hồn phách nàng ta cũng không thể quay về.
Ở khu chợ trong thành, ngẫu nhiên có vài nô ɭệ đến từ bên ngoài, theo từ ngàn dặm bên ngoài bị người ta đưa đến đây, trở thành thương phẩm mua bán. Những nô ɭệ này thậm chí còn không biết nhà mình ở chỗ nào.
Nhìn vẻ mặt có chút mê võng còn mang theo một chút đau thương kia, Đồ Mi còn chưa kịp suy nghĩ thì đã mở miệng.
“Ngươi nếu không có chỗ nào để đi thì vào đây a.”
Nữ tử quay đầu lại, mắt hạnh lộ ra một chút ngạc nhiên. “Ngươi xác định?”
Nàng cũng không xác định, nàng chưa bao giờ từng thu lưu cô hồn dã quỷ, nhưng gặp được nữ tử trước mắt này, cơ hồ nàng cũng không thể cứ vậy xoay người mặc kệ được.
Cho nên, Đồ Mi nghiêng người, nhìn nàng, mở miệng nói: “Vào đi, có lẽ ngày mai, ta có thể thử một vài biện pháp.”
Nhìn nữ tử bề ngoài lạnh lùng kia, đột nhiên, Miểu Miểu biết cô gái này thực ra là một người mặt lãnh tâm nóng.
Nàng bước vào trong căn phòng ấm áp, quay lại thì thấy nàng kia đang đóng cửa.
“Bên trong căn phòng nhỏ bên cạnh có giường, ngươi có thể tạm thời ngủ ở nơi này.” Đồ Mi xoay người, dẫn nàng xuyên qua phòng chính nho nhỏ, đi vào cửa nhỏ trong phòng, xốc lên một tấm mành cửa, cho nàng xem căn phòng bên trong.
Miểu Miểu đi theo nàng ta thấy bên trong thực sự có một cái giường, căn phòng nhỏ này con có cửa sổ, trên giường có chăm đệm mà trên bàn còn có một ngọn đèn.
Nhìn nữ nhân chịu thu lưu nàng ở bên cạnh, Miểu Miểu mở miệng nói lời cảm tạ: “Cám ơn ngươi.”
Trong đôi mắt đạm mạc của Đồ Mi lóe qua một tia cảm xúc khác thường, nhưng đột nhiên nó lại trôi qua vô tung. Nàng không nói gì nữa, chỉ buông xuống mảnh rèm cửa rồi xoay người trở về phòng.
Miểu Miểu hoảng hốt đi đến bên giường, chậm rãi nằm xuống, cuộn người lại.
Tất cả những việc này, đều như mộng, mảnh rèm cửa rất mỏng, gần như có thể nhìn xuyên thấu, Này hết thảy, đều như là mộng, bố liêm rất mỏng, thả thập phần khinh thấu làm nàng có thể thấy hoạt động của nàng kia từ bên này.
Đồ Mi trở lại giường của mình, cởϊ áσ tháo thắt lưng, chỉ mặc độc một bộ áo trong đơn giản rồi tắt đèn ở đầu giường.
Nàng đã cực kỳ mệt mỏi nhưng nhất thời vẫn không thể nào ngủ được.
Sau một lúc lâu, nàng nghe thấy tiếng nói từ phòng bên vọng tới.
“Lúc trước ta vẫn nghĩ sau khi chết có thể nhìn thấy người nhà đã mất của mình……”
Trong bóng tối, Miểu Miểu từ từ cất lời, nhỏ giọng truyền đến.
“Nhưng hóa ra, ta vẫn chỉ có một mình…”
Đồ Mi trong lòng hơi hơi co rút, nàng nhìn lêи đỉиɦ màn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tiếp tục bảo trì trầm mặc.
Trong phòng lại không một tiếng động.
Nàng hoài nghi Hoa Miểu Miểu kia còn thức hay không, hay là đã quyết định quên hết chuyện trước kia để hoàng tuyền. Nàng không đứng dậy nhìn bởi vì sợ sẽ nhìn thấy một hồn phách đang khóc lóc.
Nàng ta rõ ràng là đang nhớ nhà.
Chậm rãi, Đồ Mi ở trong đêm đen, khép lại mi mắt, muốn hồi tưởng lại nhà của mình trong trí nhớ nhưng không nhớ được quá nhiều.
Ngược lại ánh mắt chấp nhất của nam nhân kia lại lặng lẽ hiện lên.