- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Đồ Lùn! Đồ Sấc Sược!
- Chương 31
Đồ Lùn! Đồ Sấc Sược!
Chương 31
Nhưng mọi thứ quyết định cuộc vui này tàn hay là thành đều là do nói. Nếu như hắn k thể làm nó quay lại.Nếu như nó quyết định buông xuôi tất cả thì hạnh phúc của mọi người chỉ mới được nửa mà thôi và cũng chẳng ai có thể vui vẻ lâu dài với hạnh phúc của mình khi còn có những ng vẫn đang buồn đau...tất cả h đều trông vào nới hắn và nó...
Nó được anh Thắng đưa ra ngoại ô tới 1 bãi biển lớn . Nó bước xuống xe, đi lại bãi biển có bờ cái trắng mịn, trải dài; có lẽ với nó thì biển vẫn luôn có 1 sự thu hút tới kì lạ mà tới nó cũng k hiểu được nhưng chỉ biết khi ra biển tâm trạng của nó rất thoải mái...Cởi bỏ đôi giầy cao gót của mình, nó bước xuống biển để những ngọn sóng tràn vào chân, để cảm nhận cái mát lạnh từ biển mang lại và để có cảm nhận thấy mùi mái lạnh, mằn mặn của biển mà lâu lắm rồi nó đã lẵng quên ...
Rồi từ phía sau nó có 1 dáng người cao cao tiến lại và ôm lấy nó. Nó hơi giật mình chút nhưng khi nhận ra cái người ôm nó là ai thì gương mặt mãn nguyện thoải mái lâu lắm nó mới dùng tới đã vụt biến mất trả lại cái bộ mặt lạnh lùng, bất cần của nó mọi ngày....
- Anh nhớ em lắm- Người đó siết chặn vòng tay, giọng nói trầm ấm cất lên
Nó im lặng nhìn ra xa xôi, k mở 1 lời nào
- Anh...anh xin lỗi....- giọng nói người con trai có chút gì đó run run
Nó k có phản ứng gì,cũng chẳng hề đẩy hắn ra chỉ coi hắn như vô hình
- Em đừng như vậy được k? Em muốn đánh anh, mắng anh ra sao cũng được nhưng làm ơn xin em đừng im lặng như vậy được k?- Hắn xoay nó lại đối diện với mình, đau đớn nói
- Buông ra - Nó cúi gằm mặt xuống, tránh ánh mắt của hắn
- Em hận anh tới vậy sao? - Hắn nói 1 cách đau khổ
- Phải, tụi hận anh, tui hận vì tui đã yêu anh, hận vì yêu anh quá nhiều để rồi mới biết yêu nó đau đớn như thế nào, hận anh lắm...tui hận,tui đã biết bao đêm tự chửi sao mà mình ngu thế, ngu để trái tim này lỡ yêu anh, ngu để giận quá mà bỏ đi rồi ở đây để mà nhớ anh tới vậy...tui hận anh- Nó nói, nhưng tuyệt nhiên k ngẩng lên nhìn mặt hắn
- Em... - Hắn vô cùng ngạc nhiên trước những lời nói của nó
- Anh đi đi....- Nó đẩy hắn ra, quay bước đi
- Hoàng Việt Anh... - Hắn kéo nó lại, hắn k thể để vuột mất nó 1 lần nữa. 1 lần với hắn đã là quá đủ cho sự chịu đựng rồi
Và trước mặt hắn,khuôn mặt nó hiện lên rõ nét; cái khuôn mặt mà hắn đã nhớ tới quặn người bao năm qua, cái khuôn mặt mà nó cứ cố giấu đi nãy h hiện tại đang đẫm lệ, 2 hàng nước mắt nó cứ chào ra k ngớt như bao cảm xúc nó kìm nén để k bộc phát bao năm qua....Hăn thật sự ngạc nhiên k biết nên nói như thế nào nữa
- Em... - Hắn nhìn khuôn mặt nó mà k nói nên lời
- buông tui ra- Nó hất tay hắn ra khỏi tay mình
Nó cố bước đi nhưng lại bị cánh tay săn chắc kia của hắn kéo lại...hắn ôm chặt lấy nó, đặt nên môi nó 1 nụ hôn vội vàng, quyết liệt nhưng chỉ là nụ hôn thoáng qua khi nó đẩy hắn ra....
- Anh là bang chủ của 2 bang, là người đứng đầu của Thiên Long bang; k những vậy anh còn là giám đốc của công ty LVL lớn nhất nước, ngang tầm với công ty gia đình mình. Nhưng thứ anh sợ chính là cái ghế bang chủ của mình; anh có thể làm tất cả, anh có thể có tất cả những thứ mình muốn nhưng anh luôn lo sợ và anh chỉ mong muốn rằng người ngồi bên cạnh anh, người làm phu nhân bang chủ Thiên Long bang là em thôi....Nhưng...nhưng em quá quan trọng đối với anh, quá nhỏ bé, em như bông quá thủy tinh vậy quý nhưng dễ vỡ...anh càng yêu em nhiều bao nhiêu thì anh càng sợ sẽ mất em bấy nhiêu nên đã chẳng biết có bao nhiêu lần anh đã băn khoăn, anh tự hỏi rằng mình có nên yêu em k, có nên nói với em k?...Anh rất sợ, sợ rằng yêu em chính là hại em. Yêu em, muốn em thuộc về của riêng anh cũng chính là con dao 2 lưỡi anh tự gϊếŧ chết em và gϊếŧ chết chính con tim mình....- Hắn nhìn nó bằng ánh mắt buồn thăm thẳm, những dằn vặt đau khổ của hắn trong bao ngày hắn đều cho nó thấy hết
- Anh......- Nó chẳng biết nên nói cái gì vào lúc này
- Anh k mong rằng em hiểu cho anh, cũng k xin em tha thứ cho anh nhưng anh chỉ mong rằng em đừng như vậy, đừng lạnh lùng với anh.Ngày trước anh k dám nghĩ mình bảo vệ được em nên k giám cho em hay nhưng h anh tin rằng mình có đủ khả năng cho em 1 cuốc sống an toàn hơn bao h hết dù anh có là bang chủ của 1 bang mafia đi nữa....- hắn cầm tay nó, nở nụ cười nhẹ nhưng đầy tự tin
- Ý anh là gì? - Nó quyệt đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi mình, nhìn hắn
- Làm vợ anh nhé. Làm vợ bang chủ Thiên Long bàng, làm phu nhân của bang nhé em - Hắn lấy trong túi áo mình ra chiếc vòng nó đã trả lại cho hắn và đeo vào cổ nó
- Nhưng em vẫn còn giận lắm - Nó nhìn chiếc vòng mỉm cười rồi nhìn hắn cong cong cái môi hờn giận
- Thôi mà, đừng giận anh nưa được k? 1 năm nay em đã trừng phạt anh rồi mà. Vợ ơi, anh biết lỗi rồi mà - Hắn ôm nó đung đưa người, tỏ vẻ ăn năn
- Em tạm tha nhưng h đói quá anh phải bao em ăn nhé - Nó nhìn hắn cười toét
- k thành vấn đề, em muốn ăn bao nhiêu ăn gì anh cũng chìu hết- Hắn mừng nỡ ôm nó
- Ngốc - Nó cốc nhẹ vào đầu hắn
- Chồng yêu vợ nhiều lắm - Hắn ôm nó vào lòng
- ai nhận làm vợ anh đâu- Nó bĩu môi
- k nhận thì cũng k được, muộn rồi ...
Sau câu nói đấy, hắn nhẹ nhàng đặt lên môi nó 1 nụ hôn đằm thắm , tràn đầy tình yêu thương, nỗi nhớ nhung , niềm hạnh phúc hắn dành cho nó- nhỏ "lùn" đáng yêu của thằng bé "xấc xược" ngày nào. Và nỗi lo lắng của hắn trong bao lâu qua cũng đã được giải tỏa
Cuối cùng, nó ngồi trong vòng tay hắn trên bãi biển đợi bình minh lên để ngắm mặt trời mọc từ nơi giao nhau của bầu trời và mặt biển như cái lần đầu tiên hắn tỏ tình với nó ý...
---
7h sáng tại biệt thự nhà anh Thắng
- Chào mọi người - Nó cười toe toét bước vào
- Hừ, 2 người đi đâu mà h này mới dẫn nhau về hả? làm anh lo quá à - Hai nó mắng
- Hì, đi đâu đâu.Ngắm hoàng hôn thôi mà- Hắn cười, khoe cái bản mặt đầy hạnh phúc
- Vậy là ổn rồi, làm tụi anh lo quá - Anh Thắng cười
- hihi, ổn quá ý chứ ạ - Linh cười, nháy mắt với Ly
- Ổn chi cơ?- nó đần mặt
- haha, 2 người làm lành thì tụi này khỏi lo. Zậy là có thể lấy nhau được rồi chứ sao? - Hưng hớn hở
- Phải đó, về Việt Nam thôi - Việt cười, gật đầu đồng tình với Hưng
- Ớ, về Việt Nam luôn ý ạ - Mắt nó nghệt ra, đần thúi
- Ừ đúng rồi - Hưng gật đầu chắc nịch
- Phải, em có vấn đề gì à? - Hắn nhìn nó cười
- ừ, h em chưa thể về được - Nó cười cười nhìn hắn
- Sao thế? - hắn ngạc nhiên nhìn nó
- ừ, em còn việc phải làm - Nó nhìn hắn chớp chớp mắt
- Vậy sao h ?- Hưng mếu máo. Kể cả nó với hắn có thành mà cả lũ k cùng về Việt Nam thì còn khướt 2 người kia mới chịu đồng ý làm đám cưới
- Em k bỏ được sao? - Việt nhìn em gái rồi nhìn thằng bạn thân mặt tối sầm lại hỏi
- Thui, mọi người cứ về trước đi. Xong rồi em sẽ về liền . Ha, Linh,Ly- Nó nói nhìn 2 đứa bạn
- Chậc, tại bà tham quá cơ, đành vậy - Ly thở dài
- Em trả hiểu chị sao nữa, cái đó trả hợp với con gái gì cả- Linh lắc đầu chán nản
- Cái gì thế? - Hắn nhìn nó dò xét
- hihi, k có gì đâu. Bí mật quân sự. Rồi sau này anh sẽ rõ thôi - Nó lắc đầu cười
- Thôi được rồi, mấy đứa cứ về Việt Nam trước đi. Chắc tầm 1 tháng nữa là Việt xong thôi, cứ yên tâm- Thắng nói, vỗ vai hắn
- Này, hay anh ở lại cùng em nha - Hắn lo lắng, hắn chẳng yên tâm chút nào khi để nó lại đây nhất là 1 mình với ổng Thắng (hắn biết Thắng vẫn có tc với nó mà =.= tên này ghen ghê lắm )
- Đùa hả? Cậu ở đây thì bang ai lo ? - Hưng nhăn mặt nhìn thằng bạn dại gái
- Công ty nữa, tụi này k rảnh đâu nhớ- Việt lườm.
Mấy tên này có vợ roài nên h còn lâu mới đâm đầu vào làm việc như điên nữa, 1 năm là quá đủ rồi
- Được rồi mà, anh cứ về trước đi. Em xong việc sẽ đáp máy bay về liền mà- Nó cười trấn an hắn
- Hứa nha, về liền nhớ- hắn nhìn nó đầy lo âu
- hứa mà - Nó thơm nhẹ lên má hắn, cái mặt hắn đang sị ra như trẻ con vậy
Rồi nó cùng anh Thắng tiễn mọi người ra sân bay về Việt Nam.Hắn cứ mong ở lại với nó nhưng k được vì cứ định trốn là lại bị 2 tên bạn thân yêu kia tóm lại nên rốt cục đành ngậm ngùi chia tay nó vào máy bay...nhưng cũng k quên cảnh cáo anh Thắng phải chăm nó và k được có ý nghĩ tán nó nữa vì h nó là của hắn rồi... chậc...châc...
HƠN 1 THÁNG SAU:
- Haizzzzzzzzzzzzz- Hắn thở dài thườn thượt
- Sao thế mày? - Việt nhìn khuôn mặt bí sị của hắn hỏi
- K? - Hắn lắc đầu chán nản
- Khó chịu đâu hả?- Hưng nhìn hắn nhíu mày
- K - Hắn lắc đầu
- Thằng này sao dạo này suốt ngày thở dài thườn thượt vậy? Mặt mũi thì như đưa đám ý- Hưng nhìn hắn gắt
- Kệ tao - Hắn ỉu xìu nốc rượu
- Hihi, chắc là Nam bị bệnh tương tu thôi chứ chẳng có bệnh đặc biệt đâu- Ly cười
- À! Té ra là thế - Hưng chẹp miệng gật gù
- Mà kể cũng lạ thật, hơn 1 tháng rồi mà. H này chắc phải xong rồi chứ- Linh nói
- Mày, Việt có gọi cho mày k? - Việt lay lay hắn
- Lúc đầu tao gọi thì Việt bảo đừng gọi nữa k cô ấy k chịu đc mà về Việt Nam mất. từ đấy k liên lạc gì luôn - Hắn ngao ngán nói, lại nốc rượu
- haha, khéo Việt nó bỏ mày theo thằng Tây nào rồi cũng nên- Hưng cười, vỗ vai hắn
- mày tin tao gϊếŧ mày chết ngay h k? - Hắn lườm Hưng muốn cháy cả người
- hehe, hạ hỏa, hạ hỏa...tao đùa tý thôi- Hưng cười trừ khi nhìn ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống mình của thằng bạn
- Xì, về đây - Hắn khệ nệ đẩy ghế đứng dậy
- hả, về sớm thế? ở lại đây uống thêm đi - Hưng nói với theo cái dáng siêu vẹo của hắn
- K - hắn đi 1 mạch
Hắn chán, hắn nhớ nó,hắn phát điên lên vì nó mà nó chẳng chịu về với hắn. Hắn bước ra khỏi quán rượu, phi thẳng xe về nha- Căn biệt thự chính nhà họ Vũ
- Cậu chủ đã vê ạ - Lão quản gia già cúi chào
- ờ...à! Có ai gọi cho tôi k ?- Hắn hờ hững hỏi. Chỉ là hắn vẫn nuôi hy vọng nó sẽ gọi về cho hắn
- Dạ thưa, k ạ. Nhưng có cậu Hoang Anh Việt gửi đồ cho cậu ạ,tôi đã để lên phòng cho cậu rồi ạ - Ông quản gia nói
- Ờ - hắn chán nản bước lên phòng
Hắn mở cửa phòng, mệt mỏi nên chẳng thèm thay đồ gì cả, hắn chui lên giường ngủ luôn cho đỡ nhớ nó cũng như đỡ nghi ngợi linh tinh...hắn tin nó mà
- Oái, đau quá- trong chăn có 1 tiếng kêu lên( k phải hắn nhé. Tại hắn nằm lên cái gì đấy mà k phải là đệm thôi ==.)
- hả? - hắn ngạc hiên kéo chăn ra
- Người ta mới về, mệt chết được à. Vừa nằm nghỉ được chút mà anh về đè cả cái người heo tạng lên người ta, thật là ác độc mà- Nó nhăn mặt xoa người
- Em.... - Hắn vẫn sock đơ
- Hehe, à quên em về rồi đây - Nó nhìn hắn cười toe toét
- Anh phát điên lên vì em mất- Hắn ôm trầm lấy nó
- Oái, bỏ ra. Người anh toàn mùi rượu thui à- Nó nhắn mặt bịt mũi đẩy hắn ra
- Từ h đừng mơ anh cho em đi đâu nữa- hắn hôn nó, bịt cái miệng đang la oai oái đó lại
Nụ hôn hắn dành cho nó dài và lâu vì hắn quyết đêm nay phải đòi hết nợ của nó, ai bảo nó bắt hắn đợi lâu giữ vậy chứ....
Và nó nằm ngủ trong vòng tay hắn lúc nào mà cả 2 chẳng hay mà cả 2 chỉ biết rằng tình yêu của cả 2 cũng đã toàn vẹn, hạnh phúc đã tràn đây...có lẽ ngày cưới cũng sẽ tới nhanh thôi,có khi lại là ngày mai...
Nhưng vì cái lý do ở lại Anh do học lái xe moto của nó mà hắn đã phát nó mấy ngày liền khiến cho cái dự định tổ chức đám cưới ngay ngày mai k thể thành được rồi...
Chỉ biết được là...
1 năm sau cả 3 đã hạ sanh cho mấy nàng 3 tiểu công chúa cực xinh đẹp, bụ bẫm
Phu nhân bang chủ đã cho toàn bang cũng như bang chủ 1 phen bất ngờ khi họ có thể dùng thông thạo võ học cũng như kiếm học đã giúp các phu quân quản lý bang 1 cách xuất sắc mà các bang khác cũng phải nể phục, kinh sợ...(hóa ra 3 cô sang Anh là để học mấy thứ đó =.=)
5 năm sau:
Trước cửa 3 nhà họ Vũ, Phạm,Hoàng có 3 chiếc xe của 3 cậu nhóc nào đó đã bị 3 công chúa nhà ta làm cho đổ nghiêng đổ ngả mà nguyện mỗi ngày dậy sớm tới đón 3 nàng đi học thôi...
Và dường như 3 cậu bé này còn khổ hơn 3 chàng trai của ta khi 3 công chúa nhà ta hội tụ đủ 3 tính xấu của 3 người mẹ là: nghịch ngợm y như mẹ Việt, ngang bướng y như mẹ Ly, láu lỉnh y như mẹ Linh......
Và cứ thế, những năm sau đó họ đã luôn hạnh phúc bên nhau, bên gia đình nhỏ bé nhưng ấm cũng của mình
- THE END-
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Đồ Lùn! Đồ Sấc Sược!
- Chương 31