Mặc Vũ Thần bước tới trước mặt Kiều Mộng Ly, liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cô đến bao lâu rồi?”
"A... Tôi cũng vừa mới tới." Kiều Mộng Ly xấu hổ lén nhìn thời gian, chính xác là mười giờ, không hơn không kém, người này thật sự rất đúng giờ.
"Ôi đẹp trai quá."
“Anh ấy đẹp trai quá, chiếc xe đó ngầu quá.” Xung quanh có khá nhiều cô gái thần tượng anh.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh nhìn vào người Mặc Vũ Thần, trong mắt không giấu được sự ngưỡng mộ và ham muốn, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra để lén chụp ảnh, có người còn đi xa hơn, đến xe anh và chụp ảnh tứ sướиɠ.
Kiều Mộng Ly liếc nhìn Mặc Vũ Thần, người đang có vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ, rồi nhìn các chị em xung quanh cô, Kiều Mộng Ly đột nhiên cảm thấy nói không nên lời.
Bọn họ cũng không chịu nhìn xem nơi này là nơi nào, muốn dụ dỗ nam nhân thì không nên đến trước Cục Dân chính mới phải.
Mặc Vũ Thần đi đến trước mặt Kiều Mộng Ly, anh nói với giọng trầm khàn: "Đi vào thôi."
"Ồ." Kiều Mộng Ly im lặng đi theo anh, thậm chí không dám ngẩng đầu lên, khí thế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, cho nên cô cần phải cẩn thận.
Hai người dọc đường đi không nói thêm lời nào, Kiều Mộng Ly cảm thấy mình không phải đến đây để kết hôn mà giống như một a hoàn đi cùng thiếu gia ra ngoài để thị sát công việc.
Khi bọn họ bước vào đã có người tận tình ra đón, họ chỉ cần điền đơn, nộp phí, chụp ảnh và cuối cùng là nhận sổ đỏ.
Khi hai người bước ra khỏi Cục Dân chính, Kiều Mộng Ly cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói với Mặc Vũ Thần: "Chúng ta vậy mà đã kết hôn rồi."
Nhìn cuốn sổ đỏ trên tay, cô cảm thấy hơi nặng nề, cách đây một tháng cô mới tổ chức hôn lễ nhưng hôm nay cô lại nhận được giấy đăng ký kết hôn với một người lạ.
Hỡi ôi, mọi chuyện thật khó lường, không ai biết ngày mai sẽ ra sao, sống tốt hôm nay mới là điều quan trọng nhất.
Mặc Vũ Thần liếc nhìn người bên cạnh, có chút sững sờ, anh nhìn thấy biểu cảm vừa muốn khóc lại vừa muốn cười trên mặt cô, vậy cô đây là hối hận vì đã kết hôn đúng không?
Kiều Mộng Ly hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình nên đã vô tình đi theo Mặc Vũ Thần suốt chặng đường.
Mãi cho đến khi Mặc Vũ Thần mở cửa xe bước vào, Kiều Mộng Ly mới nhận ra là mình đang làm gì. Cô xấu hổ gãi đầu, nhìn xuống đất che giấu khuôn mặt đỏ bừng.
"Ha ha, anh bận thì đi trước đi, tôi tự đi về." Kiều Mộng Ly xấu hổ cười, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Mặc Vũ Thần sau khi nghe những gì cô nói, khóe miệng anh giật giật: "Không lẽ cô đang muốn tôi đưa cô về?"
Có vẻ như anh chưa bao giờ nói rằng anh sẽ đưa cô về nhà.
"Ách..." Kiều Mộng Ly không nói nên lời, người này thật sự rất tệ , không thể ăn nói khéo léo hơn một chút được sao?
Nếu đã biết rồi thì cũng không nên nói thẳng như vậy chứ?
Nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt cô, Mặc Vũ Thần lại nói: "Cô còn việc gì nữa không?"
Kiều Mộng Ly vội vàng xua tay: "Không có, không có, anh đi làm việc của mình đi."
Nghe vậy, Mặc Vũ Thần đóng cửa sổ xe lại, chiếc xe thể thao gầm rú lao đi.
Xe vừa lái đi, Kiều Mộng Ly không khỏi mắng: "Hừ, anh thật đúng là đồ không có nhân tính, một chút cũng không biết thể hiện lòng thương xót."
“Dù sao hôm nay cũng là ngày cưới của chúng ta, tuy là giả nhưng anh vẫn nên để ý một chút chứ.”
"Đây là loại người gì vậy chứ? Anh cứ như vậy vứt một cô vợ mới cưới xinh đẹp trước cửa Cục Dân chính, không sợ nói ra, làm người ta cười nhạo à."
"Xùy, đẹp trai thì sao? Có tiền thì sao? Anh đích thị không phải là một quý ông lịch sự..."
Kiều Mộng Ly vừa đi vừa lẩm bẩm, thậm chí trong lòng cũng có chút buồn bực.
"Thực ra người ta cũng muốn cưỡi một con bò lớn. Một con bò lớn phiên bản giới hạn. Chỉ cần nghe tiếng động cơ là mọi người sẽ biết nó thật phi thường."
Kiều Mộng Ly không có sở thích gì đặc biệt, nếu có thì đó là xe hơi. Đặc biệt là chiếc xe thể thao Lamborghini, chưa kể đó là phiên bản giới hạn.
Kiều Mộng Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, ánh nắng chói chang khiến cô toát mồ hôi, xem ra chồng cô thực sự không phải là một người giàu có bình thường.
Người có tiền thì cuộc sống cũng tốt đẹp hơn.