Kiều Mộng Ly đột nhiên quay đầu lại, cô chỉ có thể nhìn thấy người qua kẻ lại, cùng với ánh mắt kỳ quái của những người khác đang nhìn mình.
Đồ dối trá!
Trần Kiêu Dương, anh là một kẻ dối giá trắn trợn!
Cuối cùng không nhịn được nữa, Kiều Mộng Ly ngồi xổm bên đường, khóc lớn...
Từ ngày đến đêm, Kiều Mộng Ly ngơ ngác bước đi trên đường, đột nhiên, một luồng ánh sáng chói mắt chiếu về phía cô, theo sau là tiếng phanh xe chói tai.
Nhìn thấy chiếc xe từng chút một đến gần, Kiều Mộng Ly căng thẳng nhắm mắt lại, cuối cùng khi xe dừng lại, cô cũng đã ngã xuống đất...
Khi tỉnh dậy lần nữa, Kiều Mộng Ly đã ở trong một căn phòng xa lạ.
Từ lúc đó...cô đã sống ở đây và chưa bao giờ có bất kỳ liên lạc nào với thế giới bên ngoài.
Ngoại trừ người giúp việc, không có ai đến đây, cô chỉ biết một người đàn ông tên Mặc Vũ Thần đã đưa cô về và được cho là chủ sở hữu của căn biệt thự này.
Cho đến nửa tháng trước, khi chủ nhân căn biệt thự trở về, Kiều Mộng Ly cũng không nói gì nhiều với anh ta, ngoại trừ cảm ơn.
Anh ta hơi ngạc nhiên, quý chữ như vàng, vẻ mặt lãnh đạm đến mức khiến người khác không rét mà run.
Mặc Vũ Thần không đến đây thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng mới đến đây một hai lần, và tất nhiên anh cũng không sống ở đây.
Ngày hôm đó, Mặc Vũ Thần bất ngờ lại xuất hiện ở đây, lấy ra một bản hợp đồng đặt trước mặt Kiều Mộng Ly: “Ký đi.”
Giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng như băng, giống như ra lệnh không cho phép từ chối.
Kiều Mộng Ly bối rối cầm lấy bản hợp đồng: "Đây là cái gì?"
“Hợp đồng.” Người đàn ông ngồi đối diện sofa khẽ mấp máy đôi môi mỏng.
“Hợp đồng?” Hợp đồng gì?
Bởi vì lời nói của người đàn ông này, Kiều Mộng Ly vẻ mặt khó hiểu, lúc mở hợp đồng ra, cô hoàn toàn bất động.
Dòng chữ "thỏa thuận tiền hôn nhân" cực kỳ bắt mắt, bên A cũng ký tên mình là Mặc Vũ Thần một cách gọn gàng.
Thoả thuận tiền hôn nhân? Cái quái gì vậy?
Kiều Mộng Ly ngơ ngác nhìn Mặc Vũ Thần: "Đây... đây là?"
Mặc Vũ Thần không để ý Kiều Mộng Ly, thay vào đó anh lấy điếu thuốc ra, châm lửa, hít một hơi đầy tao nhã rồi thổi ra một vòng khói tuyệt đẹp.
Kiều Mộng Ly chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt. Đường nét khuôn mặt thanh tú rõ ràng, sống mũi cao thẳng, lông mi dài và đôi mắt hoa đào quyến rũ.
Cưới anh ta? Hợp đồng hôn nhân?
Kiều Mộng Ly không thể tin được nhìn Mặc Vũ Thần, cô chỉ thấy loại tình tiết này trong tiểu thuyết, nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra với mình.
Giống như một giấc mơ, rất không chân thực!
“Năm mươi triệu.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lại vang lên.
"Cái gì? Năm mươi... năm mươi triệu?" Kiều Mộng Ly hoàn toàn bị sốc, lắp ba lắp bắp nói.
Người này bị bệnh à, hay là có tiền nhưng không biết cách tiêu?
Năm mươi triệu... Kiều Mộng Ly có làm việc cho người ta thêm vài đời nữa cũng không kiếm được, nếu cô nói không có hứng thú thì đều là nói dối.
"Sao vậy, quá ít?" Mặc Vũ Thần hơi ngước mắt lên, con ngươi đen sâu thẳm nhìn cô một cách lạnh lùng và u ám.
Kiều Mộng Ly: "..."
Năm mươi triệu chỉ quá ít đối với một người có đầu óc không bình thường. Đừng nói là năm mươi triệu, thậm chí chỉ cần năm triệu cô cũng đồng ý kết hôn.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là phải bình tĩnh. Phải dè dặt và không chỉ mù quáng vì tiền.
Nghĩ tới đây, Kiều Mộng Ly cười xấu hổ, có chút ngượng ngùng: "Ach... Anh, anh tại sao lại muốn tìm tôi..."
"Thật tình cờ là tôi muốn kết hôn, và cô vừa vặn đáp ứng được yêu cầu của tôi." Mặc Vũ Thần hít một hơi thuốc thật sâu, vẻ mặt có chút mơ màng, anh thực sự muốn kết hôn, nhưng anh đã lựa chọn gần một tháng, không biết tại sao, nhưng cuối cùng anh lại chọn người phụ nữ mà anh tình cờ gặp trên đường.
Kiều Mộng Ly nghiêm túc suy nghĩ, cô không có người thân, không có nơi ở, cô cũng phải tìm ra sự thật, điều này sẽ tốn rất nhiều tiền.