Kiều Mộng Ly không có nhiều bạn bè, cô biết mình nên trân trọng họ, đặc biệt sau khi trở về Trung Quốc, Kiều Mộng Ly càng cảm thấy tình bạn hiếm có này quý giá biết bao. Vì vậy, cô phải nhanh chóng liên lạc với họ, nói với họ rằng cô vẫn ổn và để họ ngừng lo lắng.
Sau khi Mặc Vũ Thần kiểm tra tình hình công ty, anh trực tiếp tổ chức một cuộc họp bộ phận, đến khi hoàn thành xong thì đã gần trưa.
Sau một buổi sáng bận rộn, Mặc Vũ Thần lê thân thể mệt mỏi vào văn phòng, chưa kịp ngồi xuống thì Dương Vĩ đã mở cửa bước vào.
Với vẻ mặt ủ rũ, Dương Vĩ gọi Mặc Vũ Thần là "Chủ tịch." Anh không quên nhướng mày.
Mặc Vũ Thần nhẹ nhàng liếc nhìn anh ấy: "Có chuyện gì à?"
"Hehe..." Dương Vĩ chăm chú nhìn Mặc Vũ Thần, vẻ mặt thần bí, lắc đầu và không nói gì.
"Cậu có thể ra ngoài." Mặc Vũ Thần dựa vào ghế da và lạnh lùng nói.
Dương Vĩ nghĩ nghĩ, trong lòng không khỏi có chút bàn tán, anh hắng giọng hai lần, nghiêm túc hỏi: "Chủ tịch, là như thế này, trong lòng có điều không hiểu đè nén, khiến tôi khó chịu, cho nên tôi muốn nói chuyện ra chuyện này."
"Hửm?" Mặc Vũ Thần nhẹ nhắm mắt lại và thản nhiên trả lời.
"Sếp và Tiểu Ly... hai người có phải đang giả vờ?" Dương Vĩ trong mắt tràn đầy tò mò. Sáng nay anh nhìn thấy dấu hôn mờ nhạt trên cổ Kiều Mộng Ly, anh vừa sợ vừa sốc, nhìn ánh mắt mơ hồ của chủ tịch, anh không cần nghĩ cũng biết là do anh ấy để lại.
Tâm trạng của anh không ngừng đảo lộn, trong lòng không ngừng hét lên: Trời ơi, chủ tịch của anh cuối cùng cũng chuyển sang đóng phim mười tám. Cả buổi sáng, anh muốn hỏi Mặc Vũ Thần xem có phải anh ấy làm không, nhưng anh chưa bao giờ có cơ hội để hỏi, điều đó khiến anh cảm thấy khó chịu nên giờ anh phải buôn chuyện...Không, đó không phải là buôn chuyện tầm phào, mà là quan tâm đến điều kiện sống của ông chủ và bạn bè của mình, Dương Vĩ tự nghĩ như vậy, chỉ thế thôi. Dù sao thì phải moi nó ra nếu có thể, tất nhiên thông tin bùng nổ phải được truyền lại trực tiếp từ trợ lý đặc biệt của chủ tịch trước.
Sau khi nghe Dương Vĩ hỏi, hàng mi dài của Mặc Vũ Thần khẽ run lên, đôi mắt sâu thẳm quyến rũ từ từ mở ra, lạnh lùng nói: "Đây có phải là chuyện mà cậu nên quan tâm không?"
"Tôi.." đang quan tâm đến anh.
Mặc Vũ Thần hơi nheo mắt lại: "Có vẻ như cậu rất rảnh rỗi!"
"Không, chủ tịch, tôi thực sựu quan tâm đến anh." Dương Vĩ lo lắng giải thích.
"Ồ?" Mặc Vũ Thần nhàn nhã dựa vào ghế sofa, vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng hơi nhếch lên, nửa cưởi nửa không, trông rất cao quý và tao nhã.
Nhưng điều đó khiến Dương Vĩ sợ hãi, bởi vì anh biết Mặc Vũ Thần như thế này là đáng sợ nhất, trên người toát ra khí lạnh khiến người ta rùng mình.
Mặc Vũ Thần nhẹ mở môi và nói: "Tiểu Ly... đó là cách cậu gọi cô ấy phải không?"
Anh chưa bao giờ gọi cô như vậy, nhưng Dương Vĩ vì sao phải dùng danh hiệu thân mật như vậy để gọi cô.
"Hả?" Dương Vĩ nhất thời không thể phản ứng, nhưng lời nói của Mặc Vũ Thần lại khác với những gì anh mong đợi. Ban đầu anh cho rằng chủ tịch không vui vì anh tò mò chuyện riêng tư của anh ấy, nhưng không ngờ Mặc Vũ Thần không vui vì người khác gọi vợ anh ấy như vậy.
Biết rõ tình hình, Dương Vĩ như nhẹ nhõm cười nói: "Tôi cũng không muốn, nhưng nếu tôi gọi cô ấy là phu nhân, cô ấy sẽ gọi tôi là anh chàng đẹp trai."
"Ồ, được gọi là đẹp trai thật là căng thẳng." Mặc Vũ Thần chỉ liếc nhìn Dương Vĩ, lạnh lùng nói. Sau đó anh nhắm mắt lại và không nói thêm gì nữa.
Mặc Vũ Thần chỉ muốn nhắm mắt lại và thư giãn ít phút, nhưng không ngờ, anh lại ngủ quên trên ghế sofa. Gương mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ chợt hiện lên trong đầu anh, cô mỉm cười nịnh nọt với anh, nụ cười ngọt ngào đến mức khiến trái tim anh gần như tan chảy. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, chậm rãi, giống như cô, anh bật cười, tiếng cười của họ chồng lên nhau, vang vọng trong đầu anh...