Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đó Là Khi Ánh Bình Minh Đầu Tiên Thức Giấc

Chương 55

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc Vũ Thần chậm rãi đi về phía Kiều Mộng Ly, mọi người đều âm thầm lo lắng cho cô, nghĩ rằng cô sẽ không phải là "người may mắn" đầu tiên bị chủ tịch sa thải phải không?

Kiều Mộng Ly nhìn người đàn ông trước mặt từng bước một đi về phía mình, hai tay căng thẳng nắm chặt lấy áo quần hai bên, không ngừng nuốt nước miếng, chớp chớp đôi mắt to sáng. Sắp rồi, sắp đến rồi, anh đang làm gì vậy? Tại sao anh lại đến gần cô trong khi không có gì cần làm? Tim Kiều Mộng Ly đập nhanh, cô nín thở, buộc mình phải bình tĩnh lại. Hôm nay là lần đầu tiên chủ tịch xuất hiện trước mặt mọi người, cô cũng không muốn có liên quan gì đến anh, tránh gây phẫn nộ dư luận.

Nhìn cách các cô gái trong phòng thư ký liếc nhìn anh, ánh mắt như muốn lao tới ôm anh, hôn anh và đẩy anh xuống đất ‘làm thịt’ ngay tại chỗ. Nhưng dù bình tĩnh đến mấy, lời nói của cô vẫn có chút do dự: "Chủ tịch, tôi tên Kiều Mộng Ly."

"Ừm." Mặc Vũ Thần đứng trước mặt Kiều Mộng Ly, vẻ mặt không có gì thay đổi, anh giơ cuốn truyện tranh trong tay lên và nói: "Có phải của cô không?" Ôi cái đầu ngu ngốc...Trong lòng Kiều Mộng Ly thắt lại, kết thúc thật rồi, hôm qua tan sở cô quên đem cất cuốn truyện tranh đọc lúc rảnh rỗi, lần này bị chủ tịch bắt gặp, xong đời rồi!

Kiều Mộng Ly, Kiều Mộng Ly, mày đi làm muộn vào ngày thứ hai, và mày cũng bị bắt gặp đang đọc truyện tranh trong giờ làm việc, vấn đề là, người phát hiện ra mày đọc là sếp cấp cao của mày, và anh ta cũng là chồng của mày. Thật là ‘may mắn’ làm sao!

Kiều Mộng Ly nở nụ cười đặc trưng: "Chủ tịch, cuốn sách này là của tôi."

"Cô đến đây..." chỉ để đọc truyện tranh? Nhưng Mặc Vũ Thần chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.

"Tiểu Ly, tôi thực xin lỗi, hôm qua cô cho tôi mượn truyện tranh trong giờ nghỉ, quên trả lại cho cô , sau khi tan sở tôi mới nhớ ra, để trên bàn cô."Tiểu Ái nói với Kiều Mộng Ly, không ngừng nháy mắt với cô.

Khi Tiểu Ái liên tục chớp mắt nhìn cô, Kiều Mộng Ly lập tức hiểu ra, cười nói: "Ồ, không sao đâu. Nếu muốn xem thì tạm thời giữ lại, nhưng đừng xem khi đang làm việc."

Mặc Vũ Thần không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn họ biểu diễn, nhưng Dương Vĩ ở bên cố nhịn cười và thầm mắng: Phu nhân, cô diễn xuất giỏi quá, sao không trở thành diễn viên.

Tiểu Ái tiếp tục nói: "Không không không, tan làm về tôi sẽ mua một cái. Dù sao đây cũng là truyện tranh của chồng cô, tôi không thể giữ nó mãi được."

Ờ...chồng? Cô đã bao giờ nói điều nào như vậy chưa? Kiều Mộng Ly xấu hổ không biết nên trả lời Tiểu Ái như thế nào, cô ấy sao vậy? Tại sao đột nhiên lại nói ra câu này? Cảm giác như cô ấy đang chơi quá tay vậy.

Kiều Mộng Ly lén lút liếc nhìn ai đó, quả nhiên, đôi mắt anh hơi nheo lại, đang nhàn nhã nhìn mình.

Kiều Mộng Ly ngước mắt lên, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, cười nói: "Ha ha, không sao, chỉ là truyện tranh thôi, có gì quan trọng sao?" Dừng một chút, cô nói tiếp: "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Hơn nữa, chủ tịch vẫn còn ở đây, cho nên chúng ta sẽ không nói những chuyện gia đình như vậy ở đây."

Phụt~Không nhịn được nữa, thật sự không thể nhịn được, Dương Vĩ vội che miệng lại để khỏi bật cười, nhưng càng làm như vậy lại càng muốn cười.

Khỏi phải nói, vừa rồi Thư ký Ái nói chồng Kiều Mộng Ly thích đọc truyện tranh này, anh gần như đã muốn cười to, bây giờ nghe phu nhân nói, anh thực sự không thể nhịn được nữa, xin hãy tha lỗi cho tiếng cười của anh.

Dương Vĩ mỉm cười trong khi bí mật quan sát sự thay đổi trên nét mặt của sếp mình. Tất cả mọi người có mặt, ngoại trừ Mặc Vũ Thần và Kiều Mộng Ly, đều nhìn Dưỡng Vĩ một cách khó hiểu, tự hỏi anh ta đang cười cái gì.