Dương Vĩ đi tới phía trước, làm động tác mời Mặc Vũ Thần: "Chủ tịch, mời vào."
"Xin chào chủ tịch." Dưới sự dẫn dắt của Chu Ngọc Vi, mọi người chào Mặc Vũ Thần.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Ái nhìn thấy Mặc Vũ Thần ngoài đời, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã bị ấn tượng bởi vẻ ngoài của anh ấy: "Đẹp trai quá, đẹp trai gấp trăm lần so với những gì tôi tưởng tượng và những gì người khác mô tả."
Lily nghiến răng nghiến lợi, nhẹ nhàng nói: "Đẹp trai như vậy. Dù có đáng sợ như ma như ủy thì vẫn cứ là mê!."
"Không biết chủ tịch có bạn gái chưa nhỉ?"
"Ôi chúa ơi, chủ tịch vừa nhìn tôi."
Ngay khi Mặc Vũ Thần bước vào cửa, anh đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm và thì thầm bên dưới. Đôi mắt sắc bén của anh quét qua mọi người, khiến bọn họ căng thẳng không dám nói gì nữa, Tiểu Ái càng lo lắng và run rẩy hơn, bởi vì vừa rồi cô là người nói nhiều nhất, đồng thời còn nháy mắt với trưởng phòng.
Như thể Mặc Vũ Thần không nhìn thấy họ, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: "Tất cả nhân viên ở đây đều đã có mặt đầy đủ?”
"Hôm nay có một người xin nghỉ phép." Chu Ngọc Vi run rẩy trả lời.
Mặc Vũ Thần không nói lời nào mà thản nhiên đi vòng quanh văn phòng vài lần, dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua môi trường làm việc của mọi người, khi nhìn thấy mỹ phẩm, gương, lược và những thứ tương tự trên ghế của họ, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh thoáng sầm lại.
Dương Vĩ nhìn theo tầm mắt của Mặc Vũ Thần, lập tức chỉ vào mỹ phẩm trên bàn, sắc bén nói: "Lập tức dọn dẹp tất cả những rác rưởi không liên quan đến công việc trên bàn của mọi người, đây không phải là nơi để nhân viên làm đẹp và buôn chuyện."
Tim mọi người bất giác đập thình thịch, rụt rè chạy tới, bất đắc dĩ ném toàn bộ bảo bối của mình vào thùng rác. Bọn họ chưa bao giờ thấy mặt trợ lý đặc biệt Dương nghiêm túc như vậy, cũng không ngờ anh ta trước mặt chủ tịch lại nghiêm khắc như vậy, nếu đây là lời chủ tịch nói thì sẽ có ý nghĩa gì?
Mặc Vũ Thần liếc nhìn xung quanh và nhìn thấy một bảng tên có tên "Joly" trong sự ngỡ ngàng, tên tiếng Trung trên đó là ba ký tự nổi bật "Kiều Mộng Ly". Anh dừng lại, chỉ liếc nhìn nó rồi bước những bước vững chắc về phía chỗ ngồi.
Tập đoàn Tinh Vũ có quy định tất cả nhân viên làm việc ở đây phải có thẻ tên công việc bằng tiếng Anh, vì vậy tên tiếng Anh của Kiều Mộng Ly là Joly. Đây cũng là tên tiếng Anh của cô, ở nước ngoài cô vẫn luôn là cái tên này.
Kiều Mộng Ly? Joly? Ngay khi Mặc Vũ Thần chuẩn bị nhặt bảng tên trên bàn, anh liền nhìn thấy một cuốn truyện tranh trên bàn. Truyện tranh tình cờ mở ra nên nhìn thấy người trong truyện cực kỳ thô tục, chiếc mũi dài chảy xuống và bốn chiếc răng cửa cực to. Bên cạnh có một dòng lời thoại ghi: Đầu có thể rơi, máu có thể đổ, mỹ nữ nhất định phải theo đuổi.
Mặc Vũ Thần dừng lại, đôi lông mày đẹp trai không khỏi cau lại, làm sao tập đoàn Tinh Vũ đàng hoàng lại có một nhân viên đọc những truyện tranh vô giá trị như vậy. Kiều Mộng Ly này tốt nhất không phải là Kiều Mộng Ly đó, nhưng nghĩ đến người ở nhà, có vẻ như sở thích của cô cũng không tệ đến mức đọc một bộ truyện tranh thô tục như vậy.
Bàn tay vốn luôn cầm những nhãn hiệu nổi tiếng lập tức cầm cuốn truyện tranh lên và mở bìa ra, thứ hiện ra trước mắt Mặc Vũ Thần là bốn nhân vật "Bộc Tiếu Hiệu Viên".
Chu Ngọc Vi và Tiểu Ái gần như kêu lên, đó là truyện tranh của Tiểu Ly, nếu chủ tịch biết cô ấy đọc truyện tranh ở nơi làm việc, liệu cô ấy có bị sa thải không?
Mặc Vũ Thần liếc nhìn mọi người, hỏi với giọng điệu lạnh lùng: "Joly là ai?"
"Là tôi, tên tôi là Joly."
Chu Ngọc Vi đang định mở miệng nói: “Joly không có ở đây, cô ấy xin nghỉ phép”, thì bị một giọng nói khẩn cấp cắt ngang.