Kiều Mộng Ly hơi nghiêng đầu, lén nhìn Mặc Vũ Thần, giả vờ bình tĩnh và thản nhiên hỏi: "Anh có thường xuyên đến đây không?"
Mặc Vũ Thần cất điện thoại, nhìn vào mắt cô và nói một cách tự nhiên: "Đây là lần đầu tiên của tôi."
"Ồ." Thì ra đây cũng là lần đầu tiên Mặc Vũ Thần tới đây, Kiều Mộng Ly cầm ly nước lên uống một ngụm, cô không nói gì nữa.
Phải nói rằng công việc kinh doanh của Noãn Ý rất tốt, bất kể thời gian nào, nơi này cơ bản đều chật kín khách hàng. Môi trường ở đây thực sự tuyệt vời, mang lại cho người ta cảm giác vui vẻ, thoải mái, có thể ngay lập tức thư giãn những dây thần kinh đang căng thẳng.
Kiều Mộng Ly nhìn quanh, những bàn khác đang trò chuyện cười đùa, giao lưu vui vẻ. Liếc nhìn người đối diện, sắc mặt lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc, quý chữ như vàng, người không biết rõ sẽ cho rằng bọn họ là đang đàm phán chứ không phải đến đây ăn cơm.
Tại sao anh ta lại nói ít như vậy? Ít nói có phải là dấu hiệu của sự xa cách? Anh trai cô đôi lúc cũng có vẻ xa cách nhưng lại nói rất nhiều.
Kiều Mộng Ly nhìn Mặc Vũ Thần, không khỏi bắt đầu suy nghĩ. Ở đây đồ ăn được phục vụ rất nhanh, chỉ mất khoảng mười phút để đồ ăn lần lượt được mang ra, Kiều Mộng Ly nhìn đồ ăn trên bàn, tinh thần phấn chấn hơn, cô cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
“Ôi mẹ ơi tôi đói sắp chết rồi.”
"Hmm...cái này ngon quá."
"Mặc Vũ Thần, hãy thử món này...thịt này không tệ đâu..." Kiều Mộng Ly không ngừng khen ngợi trong khi chọn đồ ăn cho Mặc Vũ Thần.
Mặc Vũ Thần liếc nhìn món ăn ai đó đặt vào bát, rồi nhìn cách cô ngấu nghiến nó, không khỏi lắc đầu cười.
Từ khi ở bên Kiều Mộng Ly, anh cảm thấy thoải mái và vui vẻ hơn trước kia rất nhiều. Đương nhiên cô chỉ là một cô gái hám tiền, khá hời hợt, nhưng anh nghèo đến mức tất cả những gì anh có chỉ là tiền, cô có tham tiền hay không cũng không quan trọng.
Có lẽ, bên ngoài Mặc Vũ Thần vẫn lạnh lùng như băng, nhưng trong lòng lại có những con sóng ngầm, anh đang lặng lẽ thay đổi.
Bây giờ, tối nào anh cũng về nhà đúng giờ, ăn những món ăn do người khác nấu, trong lòng cảm thấy ấm áp, mỗi lần nhìn thấy cô đang bận rộn trong bếp, trên mặt Mặc Vũ Thần sẽ nở một nụ cười nhẹ.
Có lẽ, đây là cảm giác ấm áp của gia đình.
Kiều Mộng Ly ăn uống no nê, cô tựa lưng vào ghế, vẻ mặt thỏa mãn tựa hồ rất hưởng thụ.
"Cô no chưa?" Mặc Vũ Thần nhìn chằm chằm vào cô và nhẹ nhàng hỏi.
Kiều Mộng Ly lười biếng nhìn anh một cái, nhếch môi nói: "No rồi." Bữa ăn hôm nay chắc chắn là bữa ăn ngon nhất cô đã ăn kể từ khi về Trung Quốc, xem ra cô có thể trở lại hàng ngũ những người sành ăn.
"Mặc Vũ Thần, chúng ta nếu không nấu ăn thì hãy ăn ở đây đi." Kiều Mộng Ly nghiêm túc nói với nụ cười hài lòng trên gương mặt.
Sự lạnh lùng trong mắt Mặc Vũ Thần dần biến mất, thay vào đó là chút láu cá, anh nhìn cô và giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Ừm, chỉ cần cô vui là được."
Dừng một chút, anh lại bất ngờ nói: “Nhưng tôi thích ăn đồ cô nấu hơn.”
“A.” Kiều Mộng Ly có chút kinh ngạc, không ngờ Mặc Vũ Thần lại thích ăn đồ cô nấu.
“Ngày nào ăn cũng không thấy chán sao?”
"Không." Anh vẫn quý chữ như vàng như mọi khi.
"Mặc Vũ Thần, làm sao đây? Tôi cũng muốn ăn đồ anh nấu?" Kiều Mộng Ly nói với một nụ cười tà ác, nghĩ rằng Mặc Vũ Thần chắc chắn không biết nấu ăn.
Mặc Vũ Thần không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, một lúc sau lên tiếng: "Tôi sẽ thanh toán hóa đơn. Cô đợi một lát."
Nhìn bóng lưng của Mặc Vũ Thần, nụ cười trên gương mặt Kiều Mộng Ly càng sâu hơn. Lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Kiều Mộng Ly lần theo âm thanh và thấy rằng đó là điện thoại di động của Mặc Vũ Thần, cô nhìn về hướng anh biến mất và nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.