Chương 41

Trong phòng, Kiều Mộng Ly chỉ để đầu giường một ngọn đèn ấm áp, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt thuần khiết đang ngủ của cô, khiến cô trông hiền lành, bình yên và ấm áp.

Nhìn gương mặt ngây thơ đang ngủ say đó, vẻ mặt căng thẳng của Mặc Vũ Thần dần dần thả lỏng, sau một ngày mệt mỏi, anh đột nhiên cảm thấy thật thư giãn.

Trên môi cô vẫn còn nụ cười, chẳng lẽ cô nằm mơ thấy mình rơi vào đống tiền, ngủ quên vẫn cười ngốc nghếch sao?

Có lẽ bản thân Mặc Vũ Thần cũng không biết rằng vào lúc này, khóe miệng anh hơi nhếch lên. Nếu gác tình yêu sang một bên, có lẽ Kiều Mộng Ly là một lựa chọn tốt. Anh lựa chọn cưới cô chỉ vì hợp tác, khi đó anh vẫn đang đau đầu vì không biết tìm đâu được một người phụ nữ đáng tin cậy và vừa ý để kết hôn.

Anh phải lấy được sự hợp tác của ông Dư nên buộc phải kết hôn. Cô đến vừa đúng lúc, cuộc hôn nhân của họ là một sự tình cờ trong một sự trùng hợp, nhưng kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi, sau khi nếm được vị ngọt của cô, anh vẫn không thỏa mãn và trở nên tham lam tìm đủ mọi cách. Chẳng trách Lưu Doãn Hạo luôn nói phụ nữ giống như ma túy, một khi đã dính vào thì không thể bỏ được!

Trước đây anh và Lạc Diệm uôn thích cười nhạo Doãn Hạo, nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say đó, Mặc Vũ Thần đột nhiên phát hiện ra rằng anh đã thay đổi cảm xúc theo nhiều cách khác nhau kể từ khi bước vào cửa.

Kiều Mộng Ly đang ngủ bỗng cảm thấy chỗ giường bên cạnh trùng xuống, sau đó liền rơi vào một cái ôm ấm áp. Cảm giác giống như một giấc mơ, không phải là một giấc mơ mà nó rất thật. Một mùi thuốc lá thoang thoảng xộc vào mũi, cùng với mùi sữa tắm thơm dễ chịu…

Kiều Mộng Ly rất quen thuộc với mùi này, trong mấy ngày ở trên tàu, cô ngửi thấy mùi này nhiều nhất, chính là mùi của Mặc Vũ Thần.

Điều kỳ lạ là cô không hề chối bỏ mùi hương đó, mà thay vào đó, cô cảm thấy mùi thuốc lá thoang thoảng quanh mũi, cảm giác rất dễ chịu. Tại sao người đàn ông này lại đi vào giấc mơ của cô?

Kiều Mộng Ly xoay người, vô thức rúc vào trong ngực anh, cô hơi nheo mắt buồn ngủ, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ mơ hồ không khỏi cười nhẹ. Cô mơ hồ lẩm bẩm: "Mặc Vũ Thần, anh lại đến đây để đưa tiền cho tôi à..." Nói xong, Kiều Mộng Ly lại nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Mặc Vũ Thần cúi đầu nhìn người trong lòng mình, trên mặt nở nụ cười nhẹ. Kiều Mộng Ly thích tiền đến vậy sao? Ngay cả mơ cũng phải mơ thấy tiền, và tất cả những gì cô nói đều là tiền. Vì cô rất thích tiền nên hãy ở bên anh, anh có giá trị hơn tiền rất nhiều.

Mặc Vũ Thần nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vô thức dừng chuyển động của tay, để mặt cô áp vào anh, cơn buồn ngủ ngay lập tức xâm chiếm anh, và chẳng mấy chốc anh cũng chìm vào giấc ngủ.

Chúc em ngủ ngon!

--

Sáng ngày hôm sau.

Kiều Mộng Ly dậy sớm, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cô không được đến muộn.V ừa mở mắt ra, cô đã nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ phóng to trước mắt.

Kiều Mộng Ly sửng sốt một lát, nghĩ tới việc chắc cô nhìn lầm, chắc hẳn cô tưởng mình đang ở trên du thuyền nên mới nhìn thấy anh.

Nghĩ đến điều đó, cô nhắm mắt lại rồi lại mở ra, nhưng càng chắc chắn hơn đó là Mặc Vũ Thần.

Đầu óc Kiều Mộng Ly đột nhiên trống rỗng, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại, thậm chí còn nhìn thoáng qua căn phòng, phát hiện đây là phòng của chính mình.Tại sao Mặc Vũ Thần lại ở đây?

Hình như đêm qua có người lên giường cô, nhưng cô tưởng đó là mơ nên...Kiều Mộng Ly sau đó nhận ra rằng đó hoàn toàn không phải là một giấc mơ, cô nhảy ra khỏi giường và thậm chí còn đá Mặc Vũ Thần sang một bên một cách không sợ hãi.

"A... Mặc Vũ Thần, tại sao anh lại ở trên giường của tôi?"