Khi nhìn thấy Kiều Mộng Ly, Mặc Vũ Thần thực sự không ưa cô, khuôn mặt đầy nước mắt, dưới mắt có vết thâm, váy cưới trên người cũng bẩn thỉu, anh không muốn để ý đến cô nhưng cuối cùng cô đã ngã xuống trươc khi anh rời đi.
Mặc Vũ Thần không biết có phải... Thôi nào. Nhìn thấy vẻ mệt mỏi, bất lực và xấu hổ của cô, Mặc Vũ Thần không biết mình bị sao nhưng bằng cách nào đó anh đã đưa cô về nhà.
Qua ánh sáng của đèn xe, Lưu Doãn Hạo có thể nhìn thấy rõ khóe miệng Mặc Vũ Thần hơi nhếch lên, anh ngạc nhiên đến mức trong mắt ánh lên vẻ tò mò. Anh nhìn rõ đúng không? Thần đang cười à? Khụ khụ, Lưu Doãn Hạo giả vờ ho, đang định nói gì đó thì một giọng nữ sắc bén truyền đến từ phía sau.
"A a a, đã lâu không đến nơi này." Sở Nguyệt chạy một mạch tới trước, hưng phấn gào thét trong đêm.
Nghe thấy âm thanh, Mặc Vũ Thần và Lưu Doãn Hạo đồng thời quay lại.
"Ôi, người đẹp." Lưu Doãn Hạo đột nhiên trở nên hưng phấn, phụ nữ luôn là đối tượng anh yêu thích.
Vu Tân và Sở Nguyệt đang nắm tay nhau đi về phía bở biển. Sở Nguyệt chạy đến mép biển mà không để ý đến tình hình xung quanh, cô dùng hết sức hét lớn với mặt biển yên tĩnh: “Trời ơi, ngài có thể công bằng hơn một chút được không?”
Ngay khi giọng nói của Sở Nguyệt vừa rơi xuống, giọng nói của Vu Tân lại vang lên: "Chúa ơi, xin hãy trả A Ly lại cho chúng tôi."
Đã hai tháng rồi, sao cô ấy vẫn không có tin tức gì.
A Ly? Lưu Doãn Hạo giật mình, tiểu hồ ly cũng tên là A Ly. Tuy nhiên, ngay sau đó Lưu Doãn Hạo khẽ cau mày, bực mình nhìn về phía bọn họ, trong mắt hiện lên vẻ không hài lòng.
Hai người phụ nữ này có điên không? Ban đêm, hai người lại ở nơi núi non hoang vu hú hét vô nghĩa.
“Đêm hôm gào thét cái quỷ gì?” Nghĩ tới đây, Lưu Doãn Hạo cũng lạnh lùng mắng bọn họ.
Âm thanh đột ngột khiến cả Vu Tân và những người khác giật mình. Nhưng thay vì sợ hãi, mặc kệ đối phương là ai, Sở Nguyệt khẽ nhíu mày, không khách khí mà gay gắt nói: "Không muốn nghe thì có thể đi chỗ khác."
Sau đó hai người theo nơi phát ra âm thanh, phát hiện ở đó có hai người đàn ông, nhưng tối quá không nhìn rõ mặt họ.
Một người nhìn về phía bọn họ, người còn lại dựa vào xe bất động, đầu hơi cúi xuống, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng sứ, trầm lặng và thần bí.
Sở Nguyệt không khỏi kêu lên trong lòng: “Ồ, anh chàng đẹp trai.” Đây là suy nghĩ đầu tiên của cô, anh chàng đẹp trai này nhìn quen quen.Trông anh ta quen lắm, nhưng cô lại không nhớ đã từng gặp ở đâu, có lẽ ánh sáng quá tối và họ đứng ngược sáng nên nhìn không rõ mặt, nhưng chắc chắn là một anh chàng đẹp trai.
Cái gì? Lưu Doãn Hạo hơi sửng sốt, anh có nghe nhầm không, bảo anh biến đi chỗ khác?
Lưu Doãn Hạo bước nhanh về phía trước, dừng lại ở trước mặt hai người, không biết anh có tức giận hay không, chỉ cười tà ác nói: “Cô gái, cô biết ta là ai không mà dám đuổi tôi đi?"
Sở Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn gương mặt ở phía sau, sửng sốt vài giây, sau đó không khách khí nói: “Tôi mặc kệ anh là ai, anh có tin hay không, tôi sẽ đánh anh đến mức thậm chí cha anh cũng không nhận ra bản mặt anh."
Hừ, tối nay tâm trạng cô không tốt, ai chọc giận cô đều sẽ chết!
"Ồ, tính tình của cô rất tệ, giống như mặt cô vậy..." Lưu Doãn Hạo lại bước tới, thì thầm vào tai Sở Nguyệt hai chữ: "Thô lỗ!"
Phù~ Giọng nói của anh ta dù nhỏ đến mấy, Vu Tân bên cạnh vẫn nghe thấy, trong lòng thầm tiếc nuối ba giây...Ối......Chỉ trong vài giây, một tiếng rêи ɾỉ đã cắt đứt sự mơ màng của Vu Tân, và người ta thấy Lưu Doãn Hạo lấy tay che bụng, trên mặt lộ vẻ đau đớn.
"Tỷ tỷ ta gần đây tức giận quá..." Vừa nói, Sở Nguyệt vừa nhấc chân đá vào người Lưu Doãn Hạo.