"Không, không được. Tôi nhất định phải lấy cô ấy làm vợ..." Trần Kiêu Dương còn chưa nói xong, lại bị Trần Phụng Hà cắt ngang: "Con trai, con có biết con vừa nói gì không? Chỉ cần mẹ còn ở đây, mẹ sẽ không cho phép con khốn đó bước vào Trần gia chúng ta"
"Mẹ......"
Sở Nguyệt bước tới, đưa tay túm lấy cổ áo Trần Phụng Hà: “Bà già chết tiệt, bà gọi ai là con khốn?”
Đường Vi Vi nhanh chóng kéo bà Trần lại, tránh khỏi tay Sở Nguyệt.
Vu Tân bước tới, kéo Sở Nguyệt ra, liếc nhìn Trần Kiêu Dương, và cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trần Phụng Hà: "Bà Trần, không phải ai cũng ham hố bước chân vào cửa nhà bà, chúng tôi chỉ là miễn cưỡng mới bước vào, Tiểu Ly cũng vậy, xin hãy ghi nhớ lời nói của bà ngày hôm nay, thậm chí nếu sau này các người cầu xin cô ấy quay lại, chúng tôi cũng sẽ không để cô ấy bước chân đến đây đâu." Nói xong, Vu Tân kéo Sở Nguyệt đi về phía cửa. Cô đã nhìn thấy thái độ của nhà họ Trần, cô không muốn lãng phí thời gian với họ thêm một phút giây nào nữa.
"Vu Tân..." Trần Kiêu Dương muốn bước tới ngăn cản hai người bọn họ, anh không đồng ý với những gì họ đã nói, nhưng anh vừa bước đi, Trần Phụng Hà đã giữ anh lại.
Đến cửa, Vu Tân dừng lại, quay người, thâm ý nhìn Trần Kiêu Dương, lạnh lùng nói: "Trần Kiêu Dương, anh tốt nhất nên cầu nguyện cho Mộng Ly được bình an, nếu không chúng tôi sẽ không buông tha cho anh." Nói xong cô ấy và Sở Nguyệt rời đi.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa nhà họ Trần, Vu Tân chán nản nói: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta hãy quên chuyện này đi nhé? Coi như sự việc đến đây thôi, bây giờ việc tìm ra A Ly mới là mấu chốt."
Đáng lẽ ngay từ đầu họ không nên để Kiều Mộng Ly kết hôn với Trần Kiêu Dương, nếu không chuyện này đã không xảy ra.
Họ luôn không đồng tình với việc Kiều Mộng Ly kết hôn với Trần Kiêu Dương, không phải vì Trần Kiêu Dương không tốt, ngược lại anh ta đối xửa rất tốt với A Ly, họ không đồng ý chỉ vì mẹ của Trần Kiêu Dương. Bà ta chỉ là một kẻ hợm hĩnh, luôn coi thường người khác và làm khó Tiểu Ly, họ thực sự không thể chịu đựng được.
Nhưng Kiều Mộng Ly nhất quyết muốn kết hôn cùng Trần Kiêu Dương, Sở Nguyệt tức giận đến mức không tham dự hôn lễ và cuối cùng đã bỏ ra nước ngoài, còn Vu Tân phải về quê vì chuyện gia đình.
Cho đến tuần trước, khi Sở Duyệt thấy Kiều Mộng Ly vẫn không thèm trò chuyện với mình, cô liền tức giận, không lẽ Mộng Ly là người coi trọng tình yêu hơn cả tình bạn nên đã lên kế hoạch về Trung Quốc để giải quyết mâu thuẫn với Kiều Mộng Ly. Không ngờ, trước khi trở về Trung Quốc, cô nhận được điện thoại của Vu Tân, nói rằng cô ấy đã quay lại thành phố C, Kiều Mộng Ly đã xảy ra chuyện và hiện tai cô ấy đã mất tích. Khi nghe điều này, Sở Nguyệt không khỏi lo lắng và bay về ngay trong đêm đó. Hai người đã kiểm tra rất lâu mới biết được chuyện gì đã xảy ra trong đám cưới của Kiều Mộng Ly. Nhìn thấy dòng chữ "tiểu tam" và "con ngoài giá thú" được in trên báo và tạp chí, trong mắt Sở Nguyệt và Vu Tân tràn đầy căm phẫn.
Họ tìm kiếm suốt một tuần nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về Kiều Mộng Ly, đêm qua họ ôm nhau khóc, sợ cô ấy mất trí mà làm điều gì đó ngu ngốc. Bọn họ càng nghĩ càng không muốn, thế là quyết định đến Trần gia đòi công lý, bọn họ thật sự cho rằng vì gia đình của Kiều Mộng Ly không còn ai nên họ mới dám bắt nạt cô như thế này...
-
Buổi tối, Kiều Mộng Ly ăn xong liền trở về phòng nghỉ ngơi. Đêm nay Mặc Vũ Thần không quay lại, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy lo lắng và bất an không thể giải thích được, đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, cô càng xấu hổ và tức giận hơn.
Trước khi trải nghiệm, Kiều Mộng Ly chỉ từng thấy loại chuyện này được miêu tả trong tiểu thuyết ngôn tình. Kiều Mộng Ly còn nhớ hồi còn học đại học, Sở Nguyệt luôn thích thảo luận những chủ đề này với bọn họ bất chấp đang ở đâu lúc nào, khiến bọn họ không khỏi đỏ mặt. Trong tiểu thuyết có miêu tả chuyện này rất hay, nhưng trải qua đêm qua, cô mới biết đây là một ký ức đau đớn biết bao, ngoại trừ đau đớn và khó chịu ra, cô không cảm thấy gì khác nữa.