Trần Kiêu Dương biết ý nghĩa lời nói của Vu Tân, anh đang định giải thích, nhưng Trần Phụng Hà đã ngăn cản anh: "Các cô có biết đây là đâu không? Các cô đang đột nhập trái phép vào nhà người khác. Tôi có thể gọi cảnh sát đến bắt giữ các cô."
"Mẹ kiếp, đây chỉ là một ngôi nhà tồi tàn. Bà cho rằng chúng tôi đến đây làm khách. Bà thực sự cho rằng ngôi nhà tồi tàn này là cung điện của Kim Bích Huy. " Sở Nguyệt thô lỗ chán ghét nói.
"Cô, cô. . . " Trần Phụng Hà tức giận thở không thông, mặt đỏ bừng bừng, những người ngông cuồng này từ đâu xông vào nhà bà ta vậy?
Sở Nguyệt không phải là một người dễ ức hϊếp, không giống như Vu Tân, người thích dùng trí óc hơn là dùng nắm đấm.
“Cô, cô cái gì? Bà có thể nói lưu loát hơn được không, sao lại lắp bắp như vậy?”
"Mẹ kiếp bà già này!"
‘A, lũ điên này từ đâu tới? Bảo vệ đâu, đem bọn nó ra khỏi đây đi." Trần Phụng Hà sắp điên rồi, chưa có ai dám nói chuyện với bà ta như vậy.
Trần Kiêu Dương đi tới trước mặt Sở Nguyệt và Vu Tân: "Tân Tân, Nguyệt Nguyệt, chúng ta ra ngoài nói chuyện gì đi."
Vu Tân sắc mặt bình tĩnh, đôi môi mỏng gợi cảm hơi hé ra, nói: "Có chuyện gì thì cứ việc nói ở đây đi, Trần Kiêu Dương, chúng tôi thật sự đã đánh giá sai về anh rồi. Thì ra anh đúng là một tên cặn bã."
"Tôi......"
"Các cô đang mắng ai vậy hả?" Trần Kiêu Dương vừa nói ra một câu, liền bị Trần Phụng Hà cắt ngang, mặt bà ta đỏ lên vì tức giận, nếu ai dám mắng con trai bà ta thì còn phải đợi xem bà ta có cho phép hay không đã chứ?
Hừ, Sở Nguyệt cười lạnh nói: "Bà xem tôi đang mắng ai? Tôi là đang mắng con trai Trần Kiêu Dương của bà, chẳng lẽ bà không nghe thấy sao?"
Vu Tân bước đến trước mặt Trần Phụng Hà, đôi mắt cô hơi đỏ, nhưng trên khuôn mặt không có cảm xúc gì, cô nói: "Bà Trần, bà không thể chấp nhận dù chỉ một lời tôi nói về con trai bà. Vậy còn Tiểu Ly thì sao? Bà có bao giờ nghĩ gia đình Tiểu Ly cũng không chấp nhận việc bà nói cô ấy như vậy không? Khi tin đồn cô ấy là kẻ thứ ba và là con ngoài giá thú, bà có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của cô ấy không?"
Bà Trần: “…” Trần Phụng Hà nói không nên lời, bà ta không biết nên đáp lại lời của Vu Tân như thế nào, nhưng Đường Vi Vi đã đứng dậy đúng lúc, thay mặt bà Trần lên tiếng: "Làm sao có thể trách dì của tôi được? Kiều Mộng Ly cô ta vốn là con ngoài giá thú, đây là sự thật, chúng tôi không có trách nhiệm cho việc người khác muốn nói gì về cô ta”
Đường Vi Vi nắm lấy cánh tay của Trần Phụng Hà, liếc nhìn Sở Nguyệt và Vu Tân, khinh thường nói: "Để gả vào Trần gia, cô ta đã lừa dối dì tôi rằng cô ta là con gái của thị trưởng. Mọi người đều biết cựu thị trưởng chỉ có một đứa con trai. Có tin đồn thị trưởng Kiều có một đứa con gái ngoài giá thú, nhưng điều đó chưa bao giờ được thừa nhận. Bất kể đó có phải là sự thật hay không, Kiều Mộng Ly đã công khai lừa dối tất cả mọi người trong gia đình chúng tôi. Cô ta không phải là đang phạm tội lừa đảo sao? Đáng tiếc các người lại không biết mình bị cô ta lừa gạt, còn vì cô ta mà đòi lại công bằng, các cô thật sự cho rằng cô ta là con gái của cựu thị sao?” Thật là biết nói đùa.
“Đủ rồi, Đường Vi Vi, cô im đi.” Trần Kiêu Dương đột nhiên gầm lên, dọa Đường Vi Vi sợ hãi.
Sở Nguyệt hừ lạnh một tiếng, khẽ liếc nhìn bọn họ, mỉa mai nói: "Này, để tôi nói cho cô biết, mà tôi nên gọi cô là cô Đường hay cô Trần đây?” Cô còn cố tình kéo dài giọng điệu, khiến cho người nghe thế nào cũng cảm thấy cô ấy là đang châm biếm.
"Cô..." Đường Vi Vi nghẹn họng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tái xanh vì tức giận của Trần Kiêu Dương, cô ta sợ đến mức rụt người lại.
Trần Kiêu Dương ngơ ngác nhìn Vu Tân và Sở Nguyệt, vẻ mặt tiều tụy: "Tân Tân, Nguyệt Nguyệt, tôi sẽ cho hai người một lời giải thích về chuyện của A Ly. Tôi có thể giải thích chuyện xảy ra trong hôm đám cưới, tôi cũng sẽ đi tìm A Ly."
Vu Tân nhếch khóe miệng, liếc nhìn mọi người trong nhà họ Trần, dùng giọng điệu lạnh lùng nói."Trần Kiêu Dương, anh không cần phải giải thích cho chúng tôi, cũng không cần nói cho chúng tôi biết cái gì, anh phải nhớ cho kỹ, từ nay về sau, Tiểu Ly và anh không có bất cứ quan hệ gì."
"Không, không được. Tôi nhất định phải lấy cô ấy làm vợ..."
(Kawashima Yoshiko còn có tên là Kim Bích Huy, là nữ gián điệp nổi tiếng của Nhật Bản hoạt động tại Trung Quốc trong thế chiến thứ nhất. Sau khi Nhật thua trận, Yoshiko bị người Trung Quốc bắt và xử tử hình.)