Lúc hai vị trưởng lão chuẩn bị rời đi, Dư phu nhân nhìn thật sâu vào cổ Kiều Mộng Ly, sau đó cười mơ hồ, hàm ý nói: “Còn trẻ thật tốt!” Sau đó, bọn họ rời đi.
Kiều Mộng Ly bối rối, Dư phu nhân nhìn cô, trên mặt bà ấy luôn nở nụ cười khó hiểu, sau đó lại đặc biệt thở dài...Kiều Mộng Ly không khỏi run lên, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô lập tức lấy tay che lại một phần nào đó trên cổ.
"Bây giờ mới biết mà che đậy thì quá muộn rồi." Nhìn thấy hành vi lo lắng xấu hổ của cô, Mặc Vũ Thần không khỏi trêu chọc.
Kiều Mộng Ly vừa tức giận, vừa hận thù vừa xấu hổ, trên cổ cô có một vết hằn màu đỏ, trên xương quai xanh cũng lộn ra, cô đã cố gắng hết sức để che đi bằng kem che khuyết điểm nhưng vẫn có thể nhìn thấy được. Chẳng trách bà Dư hẳn đã nhìn thấy nên mới cười bí hiểm như vậy. Thật là xấu hổ!
Đặc biệt khi thấy thủ phạm tựa hồ như tỏ vẻ không liên quan gì đến mình, lại hả hê trước sự xui xẻo của cô, Kiều Mộng Ly muốn trực tiếp đẩy Mặc Vũ Thần xuống biển cho cá mập ăn. Nếu không phải vì ba triệu tệ, cô đã tức giận đẩy anh xuống để cô có thể quay lại thừa kế tài sản của anh.
Mặc Vũ Thần nhìn cô tức giận trừng mắt với mình, sau đó lại ngạo nghễ nâng cằm, lạnh lùng nói: “Đều không phải tại anh sao, tôi xấu hổ, anh cũng không khá hơn là bao.” Đơn giản là anh còn đáng sợ hơn cả một con sói! Cô thực sự rất tức giận.
Kiều Mộng Ly không muốn nhìn mặt anh nhưng cô đành quay lại nhà hàng ăn cơm, cô im lặng đi theo Mặc Vũ Thần mà không thèm nói một lời nào với anh. Tất nhiên, thái độ của Mặc Vũ Thần còn lạnh lùng hơn cô, như thể bộ phim đã kết thúc và cô không vai diễn nào nữa.
Xe của Dương Vĩ đã sớm đợi ở bến tàu. Khi cả hai lên xe, họ ngồi mỗi người mỗi bên và không ai để ý đến nhau. Mặc Vũ Thần lạnh lùng và bình tĩnh, anh khoanh tay tựa lưng vào ghế, toát ra khí chất vương giả, mạnh mẽ áp chế bầu không khí trong xe, không khí đột nhiên trầm xuống. Trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Không phải Mặc Vũ Thần không muốn nói chuyện, mà là cô không dám nói, cô không khỏi sợ hãi người đàn ông này.
Cô lặng lẽ nhích về phía cửa, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tim đập thình thịch. Người đàn ông này có thể hết yêu nhanh hơn cả việc lật sách, trên thuyền anh trông giống như một người đàn ông ấm áp, cho dù có thờ ơ với cả thế giới, anh ấy cũng sẽ dành cho cô sự dịu dàng và quan tâm nhất, chiều chuộng cô đến cùng. Kết quả là, khi xuống thuyền, Kiều Mộng Ly cảm thấy anh giống như như một Rakshasa, với ánh mắt lạnh lùng khiến cô ớn lạnh sống lưng.
Hóa ra ngay lúc vợ chồng ông Dư rời đi, “thuyền vợ chồng” giữa họ cũng bị lật, anh có thể thờ ơ đến mức như thể người ở cùng với cô đêm qua không phải là anh, mà anh bây giờ hoàn toàn trông giống một người xa lạ không quen biết, không phải người đàn ông nhiệt tình đêm qua chút nào.
Kiều Mộng Ly không khỏi ‘hỏi thăm’ Mặc Vũ Thần từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, thậm chí cả mười tám đời tổ tiên nhà anh. Người đàn ông nham hiểm, tàn nhẫn, xảo quyệt và vô cùng xảo quyệt này thật nguy hiểm!
Dương Vĩ vốn định đưa Kiều Mộng Ly về trước, sau đó đến công ty, nhưng Mặc Vũ Thần lại nói không cần thiết, cứ như vậy, Kiều Mộng Ly lại vinh dự bị anh ném sang bên đường.
Mặc Vũ Thần, đồ khốn nhà anh! Kiều Mộng Ly gầm lên với chiếc xe đang lao đi. Cơn gió nhẹ mang theo giọng nói của cô và biến mất trong không khí.
Biệt thự Trần gia.
Trần Kiêu Dương ngồi trên sô pha trong phòng làm việc, sắc mặt hốc hác, mái tóc hơi rối, trong tay anh cầm ảnh của Kiều Mộng Ly, nhẹ nhàng đặt lên ngực, vẻ mặt lộ ra một nỗi thống khổ khó tả.
( Rakshasa - La sát hay còn gọi là quỷ la sát là một sinh vật thần thoại có hình dáng, tính cách hung tợn của loài người hoặc quỷ thần bất thiện.)