Kiều Mộng Ly thức tới đêm khuya, cuối cùng cô không thể chịu đựng được nữa nên đã ngủ thϊếp đi, nhưng bất ngờ Mặc Vũ Thần lại tỉnh dậy. Mặc Vũ Thần bị đánh thức bởi cái lạnh vào giữa đêm vì Kiều Mộng Ly rơi khỏi giường trong khi ngủ nên đồng thời kéo theo chăn bông xuống đất. Vốn dĩ anh định đứng dậy nhặt chăn, cũng không buồn nhìn Kiều Mộng Ly, nhưng sau khi nằm xuống lại không thể ngủ được, cuối cùng anh bế cô lên giường, đắp chăn cho cô.
Mặc Vũ thần nghĩ bản thân chắc điên rồi mới làm một việc quan tâm như vậy, cô có bị cảm lạnh hay không cũng không phải là việc của anh. Tất nhiên, Kiều Mộng Ly không biết Mặc Vũ Thần đã làm gì những gì cho mình.
Đã hai ngày liên tiếp trôi qua như vậy, họ đối xử với nhau trông rất bình thường nhưng lại vô tình trở thành một cặp vợ chồng trẻ khiến mọi người trên tàu đều ghen tị. Đôi khi sẽ có những hành động, cử chỉ thân mật mà bản thân vô tình làm cho đối phương mà chính họ cũng không hề hay biết.
Nghe nói ngày mai có thể về, nhưng Kiều Mộng Ly đêm nay lại nằm mơ. Một giấc mơ "không thể tha thứ"!
Trong giấc mơ, cô và Mặc Vũ Thần ngủ cùng nhau. Ôi! Cảnh tượng thật là ‘đẫm máu’! Anh ta thực tế không thể làm gì cô , nhưng lại đến làm hại cô ấy trong giấc mơ. Cô đã buồn ngủ lắm rồi, còn anh ta thì vẫn chưa xong...…
Kiều Mộng Ly lật người, cơn đau đột nhiên lan khắp cơ thể. Giấc mơ này có phần rất chân thực!
Toàn thân cô như bị một chiếc ô tô cán qua, lảo đảo và không còn chút sức lực nào.
Kiều Mộng Ly từ từ mở mắt ra, ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào kí©h thí©ɧ mắt nên cô nhanh chóng nhắm mắt lại. Dừng một chút, Kiều Mộng Ly cảm thấy có gì đó không ổn, cô đột nhiên mở mắt ra, đầu óc do dự trong chốc lát bỗng chốc tỉnh táo lại!
Kiều Mộng Ly sững sờ trong giây lát, sau đó mới chậm rãi nhớ lại chuyện tối qua. Cô lập tức hóa đá!
“Trời ơi!” Kiều Mộng Ly nuối tiếc túm lấy tóc mình, cô không biết phải làm sao và nên làm gì. Cô và Mặc Vũ Thần, hai người họ...Làm sao có thể, cô không uống rượu... Nhưng cô say thật rồi!
Dừng một chút, Kiều Mộng Ly chợt nhớ tới tối hôm qua ba triệu đã vào tài khoản của mình, cô sốc đến mức vội lấy điện thoại ra xác nhận lần nữa.
"Không sao, không sao." May mắn là số tiền vẫn còn, nếu không tổn thất sẽ rất lớn.
Mặc Vũ Thần không có trong phòng, Kiều Mộng Ly nhìn đồng hồ, hiện tại đã là buổi trưa, người này thậm chí còn không thèm đánh thức cô khi anh dậy, khiến cô ngủ đến tận bây giờ.
Kiều Mộng Ly hoảng sợ rời khỏi giường, khóe mắt vô tình liếc nhìn mấy gói nhỏ trên bàn, gương mặt trắng nộn của cô nhanh chóng đỏ bừng. Những lời Mặc Vũ Thần nói với cô đêm qua vẫn vang vọng bên tai. Ôi là trời thật quá xấu hổ!
Nửa giờ trôi qua, Kiều Mộng Ly mới rời khỏi phòng. Du thuyền vắng tanh, chỉ có tiếng gió biển rít gào bên tai. Trên thuyền tối qua tấp nập người qua lại nhưng bây giờ lại không có ai, lúc bước ra boong tàu, Kiều Mộng Ly mới phát hiện thuyền đã cập bến.
Vậy Mặc Vũ Thần đâu rồi? Cô tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Mặc Vũ Thần đau, ngay khi cô đang cho rằng anh sẽ bỏ rơi mình, cô nghe thấy giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên: “Quay lại và nhìn lên.
Kiều Mộng Ly tìm kiếm nơi phát ra giọng nói. Cô quay lại thì nhìn thấy Mặc Vũ Thần đứng trên tầng cao nhất của boong tàu, anh đang nhìn xuống cô. Sau khi cởi bỏ bộ vest, Mặc Vũ Thần bớt đi một chút vẻ trang nghiêm, ngược lại, trông khá là tùy ý phóng khoáng, bộ thường phục mặc trên người khiến anh có phần bụi bặm hoang dã.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng chói chang, anh mặc áo thun trắng đứng trên boong tàu, gió biển thổi tung mái tóc ngắn của anh nhưng lại tôn lên trọn vẹn hình dáng thanh cao và tuấn tú của anh. Trong lúc nhất thời, Kiều Mộng Ly sửng sốt. Người đàn ông này thực sự rất đẹp trai, giống như một nam chính có khuôn mặt nam thần lạnh lùng bước ra từ ruyện tranh.
“Tỉnh táo lại đi.” Mặc Vũ Thần là người lên tiếng đầu tiên.